Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 109: Nhân Tộc Chủng Tộc Thượng Đẳng

Chương 109: Nhân Tộc Chủng Tộc Thượng Đẳng


“Ôi thật đáng thương cậu bé nhỏ phải chịu nhiều vất vả.” Một làn khói nhẹ nhàng đặt lên gò má bên trái của hắn hóa thành hình bàn tay của một người phụ nữ. “Mà vết sẹo trên mặt này của đệ rõ ràng là rất sâu mà tại sao đệ lại có thể hồi phục nhanh được như vậy?”

“Hay là tiểu sư đệ, đệ có bí mật gì, có thể nói cho ta biết được không?”

“Dù sao ta với đệ cũng là ngươi một tông mà, sư tỷ xin thề sẽ không nói cho ai biết đâu nó sẽ là bí mật của chúng ta mà thôi có được không?”

Làn khói thì cuốn chặt, một tay thì vuốt ve trên gò má, ánh mắt thì như những chú mèo con nhìn về hướng hắn nhưng lòng hắn vẫn không loạn, tâm hắn vẫn chẳng đổi, khuôn mặt thì vẫn điềm nhiên như cũ chẳng có một chút thay đổi gì, bởi vì những người như này hắn đã từng gặp rồi, họ chỉ đang tò mò, tò mò tân đệ tử của Nghiêm trưởng lão là người như thế nào, tò mò về những bí mật, về những điều thần kỳ của hắn thôi, nhưng hắn cũng không thể phủ nhận một điều cô gái này là một người khéo léo, nếu chỉ nghe cách nàng nói chuyện, nhìn cách nàng hành xử thôi sẽ thấy nàng khá là dị nhưng nếu ta không để ý kỹ cái dị đấy của nàng lại là thứ khiến ta mất cảnh giác.

Nói chuyện với nàng cũng giống như là việc đứng trong hỏa mù vậy, nhưng ở đây kẻ địch thì có thể nhìn thấy ta còn ta chẳng thể nhìn thấy kẻ địch, thế nên nếu ta không cẩn thận ta sẽ bị mắc bẫy ngay.

“Sư tỷ có thể thả ta xuống được không, vì trời cũng sắp tối rồi.”

Vĩnh Hoa nàng nghe hắn nói vậy đang định nói gì tiếp thì nhìn vào khuôn mặt cùng với ánh mắt của hắn, cho dù đối mặt với nàng cận kề trong cái hoàn cảnh như thế này thì hắn vẫn vậy, vẫn điềm nhiên, vẫn vô tư, như chẳng hề có chuyện gì xảy ra vậy.

“Cũng may là đệ là đệ tử của Nghiêm trưởng lão ấy nhé, mà thôi làm việc tiếp đi.” Sau khi câu nói của Minh Triết vừa dứt làn khói vốn đang quấn quanh người hắn bỗng tán hết đi, Minh Triết hắn rơi xuống đất.

“Đa tạ sư tỷ.” Sau khi rơi xuống đất hắn chậm rãi đứng lên, phủi hết bụi đi rồi lại một lần nữa ôm quyền hành lễ nói.

Sau khi ôm quyền hành lễ xong thì hắn lại tiếp tục làm việc, Vĩnh Hoa nàng lúc này đang biến thành một làn khói lãng đãng trên bầu trời của khu vườn.

Sau khi Vĩnh Hoa nàng thả hắn xuống hắn cũng không vội, bề ngoài thì đang làm việc nhưng bên trong đang dò xét xem cơ thể có chỗ nào bất thường không, sau khi đeo còng việc không sử dụng được khí cùng với việc năng lượng của mình bị hạn chế khiến hắn cảm thấy cũng không thoải mái cho lắm, nhất là khi làm những việc như này, năng lượng của hắn bị hạn chế đến mức chỉ đủ dùng để duy trì sự sống của cơ thể thế nên nếu muốn rà soát cơ thể thì hắn lại phải trích một phần năng lượng đấy ra để rà soát.

Và sau một lúc rà soát hắn đã phát hiện ở bên mông trái của hắn có một luồng khí nhỏ bán chặt vào da thịt, nhìn lên bầu trời có vẻ như sau khi hắn rà soát được đến nàng đã nhận ra rồi.

“Sư đệ đúng là kỹ càng quá.” Ngay sau khi nói xong câu đấy luồng khói nhỏ vốn đang bám dính ở mông hắn bỗng bay lên dung hợp với làn khói khổng lồ ở trên bầu trời.

Sau khi rà soát lại một lần nữa lúc này hắn mới yên tâm mà tiếp tục làm việc, sờ lên mặt trái đúng như Vĩnh Hoa nàng nói, hai mắt của hắn đều có thể dùng được hơn nữa còn dùng được một cách bình thường nhưng sở dĩ hắn không mở ra là vì hiện tại con mắt trái của hắn không phải là mắt thường nữa rồi, con mắt trái của hắn bây giờ là bán mị nhãn, đấy là lý do khi đội tuần tra đem hắn về dược đường để kiểm tra hắn mới từ chối cho kiểm tra mắt của hắn.

Bán mị nhãn, mị nhãn sở dĩ đặc thù như vậy là bởi vì khác với mấy màu mắt bình thường, bán mị nhãn hoặc mị nhãn sở hữu cho mình màu hồng.

Kiếp trước hắn cũng có nghiên cứu qua qua về một số lại thể chất tất nhiên là có cả mị thể, nhưng do thời gian không có nhiều hơn nữa lúc đấy hắn nghĩ nó cũng chẳng quan trong nên không tập trung vào nó nhiều mà bỏ qua nghiên cứu những thứ khác, nhưng không ngờ kiếp này sau khi tiếp xúc với nữ nhân kia hắn lại có thể sở hữu bán mị nhãn đấy là một điều hoàn toàn mới đối với hắn, hắn có biết mị thể, hắn có biết bán mị thể nhưng không ngờ là bán mị thể được tạo ra theo cách này chứ không phải thiên sinh giống như kiếp trước hắn đã từng suy luận.

Nhưng tất nhiên do đã từng nghiên cứu qua rồi, mặc dù đã từng rất rất lâu không đọc lại nhưng ít nhất hắn cũng biết được bán mị nhãn có lợi như nào có hại ra sao.

Và cũng tất nhiên qua nghiên cứu về thể chất hắn cũng biết được một vài điều, con người hay còn gọi là nhân tộc hoặc là tâm tộc theo như kiếp trước hắn thường gọi, là một chủng tộc thượng đẳng và sở dĩ nhân tộc là một trong những chủng tộc thượng đẳng sánh ngang với những chủng tộc thượng đẳng khác như: Long, lân, quy, phượng, … độc bá một phương trời, đó chính là vì con người có thể chất đặc thù, nói đúng hơn là nhân loại có tỷ lệ sinh ra những thể chất đặc thù.

Không phải trí tuệ đưa con người sánh ngang với các chủng tộc thượng đẳng khác vì trong vũ trụ mênh mông bao la này, thiếu gì những chủng tộc phát triển trước loài người, tích trữ và học hỏi những kiến thức từ trước khi loài người được sinh ra, cũng chẳng phải sức mạnh vì trong tự nhiên này thiếu gì loài chỉ cần trưởng thành thôi đã mạnh hơn loài người gấp mấy lần rồi.

Hai yếu tố trên tuy là yếu tố quan trọng, không thể thiếu cho sự phát triển của loài người nhưng chính thể chất đặc thù mới là thứ đưa con người đứng sánh ngang với các chủng tộc thượng đẳng khác, chính thể chất đặc thù mới là thứ đặt nên móng cho sự phát triển của loài người và chỉ có con người hay còn gọi là nhân tộc hoặc là tâm tộc (tên gọi tại quá khứ, kiếp trước của Minh Triết) mới có thể sở hữu mà không chủng loài nào khác có thể sở hữu được kể cả lai giống với loài người.

“Sư tỷ ta có vài điều muốn hỏi.” Sau khoảng hai canh giờ làm việc, phủi đi bùn đất còn dính ở tay Minh Triết hắn ôm quyền hướng về làn khói khổng lồ trên bầu trời nói.

“Ồ, sư đệ đã làm việc xong rồi sao.” Làn khói khổng lồ sau khi Minh Triết hắn hành lễ thì một nhúm nhỏ khói hóa thành hình cái đầu người.

“Trồng được cũng nhiều rồi đấy, mà đệ muốn hỏi gì?” Nhúm khói nhỏ hóa thành cái đầu của Vĩnh Hoa. Cái đầu nhỏ lơ lửng, ngó nghiêng, sau đó là bay lượn xung quanh một vòng rồi mới dừng lại trước mặt Minh Triết hắn nói.

Sau khi nhìn thấy thần thái của cùng với việc nghe giọng nói của nàng bây giờ hắn đoán là lúc hắn gọi nàng vừa mới ngủ dậy.

“Sư tỷ xin đưa ta đến gặp lục trưởng lão.” Minh Triết hắn vẫn tiếp tục ôm quyền hành lễ nói.

“Ồ” Nghe thấy Minh Triết hắn nói hắn muốn gặp lục trưởng lão cái đầu nhỏ của Vĩnh Hoa vốn đang lơ lửng thì ngạc nhiên, nhưng sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại toàn bộ khí vốn đang lãng đãng trên bầu trời nhanh chóng tập hợp lại thành một cơ thể của một người con gái, tất nhiên với đầy đủ quần áo trên người.

Chương 109: Nhân Tộc Chủng Tộc Thượng Đẳng