Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 111: Một Đêm Nồng Cháy
Về phòng đóng cửa, trèo lên giường hắn lại tiếp tục tu thiền, một lúc sau cảnh cửa phòng giam của hắn được mở ra và điều này cũng đánh thức hắn, xả thiền hắn cảnh giác nhìn về hướng cửa.
Nhưng sau khi cánh cửa mở toang ra kỳ lạ lại chẳng có ai, điều này khiến cho hắn càng thêm phần cảnh giác, sau một lúc quan sát không thấy gì bất thường hắn đứng lên định đi đến đấy đóng cửa lại.
“Phù.”
Bỗng từ đằng sau có một ai đó thổi nhẹ vào tai của hắn khiến cho hắn phải giật mình quay lại, sau khi quay lại thì thấy Vĩnh Hoa đã chẳng biết từ khi nào đứng đằng sau lưng hắn rồi.
“Sư tỷ, đêm hôm khuya khoắt không biết có việc gì còn phải đến phòng sư đệ vào giờ này.” Lập tức lụi lại hai bước hắn nói.
“Hì, hì, sư đệ làm gì mà phải cẩn trọng như thế sư tỷ là phụng mệnh sư phụ mang cho đệ một món quà cùng với nhiệm vụ.”
“Món quà?” Hắn nghe vậy thì hỏi lại.
Lúc này quan sát kỹ lại căn phòng hắn phát hiện chẳng biết từ lúc nào ở trong góc đã xuất hiện một thanh kiếm rồi, cả chuôi kiếm cùng với bao kiếm đều được sơn màu đỏ như máu.
“Vậy sư tỷ gửi lời cảm ơn của ta đến cho lục trưởng lão đại nhân, còn nhiệm vụ mong sư tỷ mau nói.” Thấy vậy hắn liền hành lễ ôm quyền từ tốn nói.
“Nhiệm vụ lúc này thì quan trọng gì, đệ có thấy sư tỷ đẹp không?” Nàng nghe hắn nói vậy thì đáp, nói xong liền chậm rãi đi tới chỗ hắn đứng, bàn tay vuốt qua bộ ngực bầu bĩnh căng tròn của nàng.
Y phục của nàng lúc này cũng vì thế mà bị hở hở ra một ít để lộ ra một làn da trắng như trứng gà bóc.
Và tất nhiên cảnh tượng này đã bị hắn nhìn thấy nhưng hắn cũng chẳng thể làm gì được, vì hắn lúc này đã bị một luồng khói trắng bao quanh rồi khóa chặt mọi cử động rồi.
“Sư tỷ” Mặc dù thế sắc mặt hắn vẫn điềm nhiên như chẳng hề có chuyện gì bình tĩnh nói.
“Sư đệ cứ yên tâm, đêm nay ta sẽ là của đệ, đệ sẽ là của ta, cứ nằm yên xuống mà tận hưởng đi.” Đôi tay đẹp như ngọc của nàng sau khi nói xong lúc này đang chậm rãi cỡi xuống bộ y phục của hắn, áo vừa cởi xuống để lộ ra một thân thể đầy ắp những vết sẹo lớn nhỏ đều có.
“Đêm hôm ấy có vẻ như là một đêm dài nhỉ.” Bàn tay đẹp như ngọc vuốt ve qua khắp ngực của hắn nàng nói.
“Haiz, ít nhất thì cũng phải có đồ bảo hộ.” Biết là mình sẽ chẳng thể nào thoát được đêm nay vì thân thể của hắn lúc này đã bị nàng khóa chặt, kể cả hắn có hét lên thì chắc chắn cũng sẽ chẳng có một ai đến cứu cả, thế nên hắn chỉ thở dài rồi nói.
Nàng nghe hắn nói xong thì mỉm cười ngửa đầu lên nhìn hắn, tay choàng qua cổ nàng nói:
“Yên tâm sẽ không có bầu được đâu.” Sau đó nàng liền khóa chặt đôi môi của hắn lại.
Bản năng của hắn lúc này đang sôi lên sùng sục, giống như một con sư tử chúa vậy nó muốn lao lên cắn xé chiếm lấy nàng, còn lý trí của hắn thì lúc này vẫn như mọi khi hoàn toàn bình tĩnh và tất nhiên cho dù bản năng của hắn có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cũng chẳng thể thẳng lý trí của hắn được, nhưng lúc này hắn chỉ có thể bó tay chịu trói để cho bản năng chiếm lấy mình thôi.
Sau một đêm mặn nồng đến gần sáng hắn tỉnh dậy.
“Tỉnh rồi à.” Đang t·rần t·ruồng nằm cạnh hắn Vĩnh Hoa thấy hắn tỉnh thì cũng tỉnh theo, hôn nhẹ vào má trái của hắn một cái sau đó đưa cho hắn một cuộn giấy.
“Cái gì đây?” Cầm lấy cuộn giấy hắn hỏi.
“Nó là tờ giấy nhiệm vụ mà sư phụ đã nói với đệ.” Đang ngồi dậy buộc lại tóc sau một đêm mặn nồng Vĩnh Hoa đáp.
“Vậy sao, vậy sư đệ cảm ơn sư tỷ đã cất công mang tờ giấy xuống đây.” Nói xong thì hắn liền hành lễ sau đó đặt tờ giấy xuống đất định lấy quần áo mặc lại.
Vĩnh Hoa nàng đang buộc tóc thấy thế thì liền kéo Minh Triết hắn lại, hai tay choàng qua cổ khóa lấy môi hắn, cả người nàng lúc này đã nhảy khỏi giường để trèo lên người hắn, hai tay hai chân quắp chặt hắn lại.
“Nếu không phải vì đệ phải làm nhiệm vụ nghe đệ thế này ta vẫn muốn làm thêm với đệ.” Sau một lúc cưỡng hôn hắn xong nàng mới thả hắn ra rồi nói, vừa nói vừa đưa cho hắn một loạt ánh mắt đưa tình, nhưng đối diện với nàng vẫn là ánh mắt bình thản của Minh Triết.
Thấy thế nàng liền thả hắn ra rồi trèo xuống, một tay của nàng lúc đấy cũng nhấc lên hai cái khóa nằm dưới đất đã được tháo tối qua nay lại được lắp vào lại tay chân của hắn như cũ.
“Tuy ra ta rất thích khi đệ tháo còng ra cơ nhưng mà rất tiếc tiểu sư đệ à, nhiệm vụ lần này của đệ đệ bắt buộc phải mang theo cái khóa này đi thế nên có gắng sống sót trở về nhé.” Miệng đang ngậm dây chun, tay thì đang cột tóc, sau khi trèo xuống người hắn, cột tóc xong thì nàng nói.
“Vâng thưa sư tỷ.” Sau khi nàng nói xong thì hắn lại hành lễ mặc lại bộ quần áo, cầm theo thanh kiếm chậm rãi bước ra ngoài.
“Đúng là tên vô cảm.” Sau khi Minh Triết hắn rời đi thì Vĩnh Hoa nàng nói.
Sau đó nàng liền quay lại giường nơi ban đầu đã được Minh Triết hắn sắp xếp cẩn thận nay lại thành đống bừa bộn miệng lẩm bẩm:
“Có vẻ như hôm nay sẽ là ngày dọn phòng.”
Trong tất cả những phòng giam ở tầng một, cái giường được thiết kế khá rộng đủ để cho hai người nằm mặc dù ở tầng một là phòng giam đơn, sở dĩ có cái lý như vậy là vì không phải ai cũng có cùng một kích cỡ to nhỏ như nhau thế nên khi thiết kế giường trong các phòng giam tại tầng một họ cố ý làm to ra một chút để ai cũng có thể ngủ được.
Do hoàn cảnh hiện tại của hắn bây giờ là tay đeo xiềng, chân đeo xích, hơn nữa bây giờ lại còn là thời điểm gần sáng, nên đi đâu cũng bị người khác chặn lại nếu không phải nhờ cuộn giấy mà Vĩnh Hoa nàng đưa cho hắn có lẽ người ta đã tưởng hắn đang chốn ngục rồi.
“Gâu, gâu, gâu, …”
“Grừừừừừừừừừ.”
Khi bước đến gần cổng lớn của Ngự Lang tông có một con c·h·ó đen khổng lồ nhìn thấy hắn như vậy thì chặn hắn lại, đứng trước mặt hắn nó sủa sau đó là gầm gừ, nhe nanh múa vuốt như thế là muốn cắn c·hết hắn vậy, nếu chỉ so về kích thước con c·h·ó này to phải cỡ hai lần hắn nên khi hắn nhìn nó hắn phải ngước đầu lên thì mới nhìn được, nhưng đấy không phải vấn đề quan trọng mà vấn đề quan trọng là tu vi của nó là trúc cơ cảnh còn hắn mới chỉ là một tên tẩy trần cảnh.
Sau khi nó chạy đến trước mặt của hắn gầm gừ, một người nam tử mặc bộ đồ của người gác cổng cũng chạy ra.
“Xin lỗi đã làm sư đệ sợ, nhưng đệ làm gì ở đây với tay chân xiềng xích thế này định chốn khỏi ngục, chốn khỏi tông môn à.” Mấy câu chữ đầu của nam tử nói thì có vẻ là bình thường nhưng càng về sau thì khí tức lại càng được đẩy lên.
Cây cối phải rung lắc như muốn xin tha khi khí của nam tử ấy được đẩy lên, đến cả Minh Triết hắn trong hoàn cảnh này cũng đứng không vững giống như là một tên tiểu tử vừa bước vào tẩy trần cảnh đứng trước một cơn cuồng phong vậy.
Nam tử này chính là một cao thủ, một vị trúc cơ cảnh nhất tầng cao thủ.
Sau khi Minh Triết hắn không chịu được nữa phải ngã xuống lăn lộn mấy vòng thì nam tử ấy mới dừng lại, từ trong ánh mắt của nam tử ấy hình như đã nhận ra một điều gì đó.