Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 112: Nam Tử

Chương 112: Nam Tử


“Đệ có phải Tuấn Hào không?” Khí tức dần dần hạ xuống nam tử ấy hỏi.

“Vâng thưa sư huynh.” Sau khi khí của nam tử ấy dần hạ xuống hắn mới chậm rãi đứng lên, phủi bụi ở trên quần áo xong sau đó hành lễ với nam tử ấy.

“Đúng là đệ rồi.” Nhìn thấy Minh Triết hắn ôm quyền lúc này nam tử ấy mới để ý mặt của Minh Triết rồi nói, sau đó nam tử ấy lại nói tiếp:

“Mà tại sao đệ lại ra đây, chẳng nhẽ đệ chốn ngục, nhưng chốn kiểu gì?”

Sau khi hắn hành lễ xong thì đứng thẳng dậy nói:

“Dạ không thưa sư huynh đệ đang đi làm nhiệm vụ, đây là giấy nhiệm vụ.” Nói xong liền đưa cho nam tử kia một cuộn giấy.

Cầm lấy cuộn giấy sau khi đọc xong thì nam tử ấy mới bật cười trả lại cuộn giấy cho Minh Triết rồi sau đó cũng hành lễ ôm quyền:

“Ha, ha, là lỗi của sư huynh khi không nhận ra đệ, nhưng mà cũng đã lâu lắm rồi mới có người làm nhiệm vụ của lục trưởng lão.”

Mắt nhìn lên bầu trời có chút hoài niệm nam tử ấy nói:

“Người đầu tiên ta thấy cũng làm nhiệm vụ của lục trưởng lão là sư huynh của đệ nay lại là đệ không biết đây là cái duyên gì nữa.”

Sau đó hắn lại cười nói tiếp:

“Thôi đệ đi đi kẻo muộn.”

Minh Triết hắn nghe vậy ôm quyền hơi cúi người một chút rồi nói:

“Vâng thưa sư huynh.”

Sau khi Minh Triết hắn nói xong thì nam tử ấy cũng liền đưa hắn ra đến tận cổng của tông môn vẫy chào hắn rồi mới trở vào.

Bây giờ Minh Triết hắn đã ra ngoài tông môn rồi, trời lúc này cũng đã bắt đầu sáng, mở cuộn giấy ra, đọc tờ giấy nhiệm vụ thì nhiệm vụ của hắn cũng đơn giản lắm là phải g·iết một tên đầu lĩnh của một nhóm c·ướp đang làm mưa làm gió ở khu vực gần tông môn, mọi thông tin về t·ên c·ướp này nó đã được ghi trong tờ giấy nhiệm vụ còn thời gian để hoàn thành nhiệm vụ này cũng cho hắn thoải mái vì nó không có giới hạn.

Đang đi trên đường hắn bỗng nhớ lại nam tử kia từng nhắc đến sư huynh của hắn, nói thật là cho đến bây giờ hắn còn chẳng biết sư huynh của mình là ai chỉ nghe bóng, nghe gió sư phụ nói rằng sư huynh của hắn là một đại nhân vật thế nên hắn đoán có thể sư huynh của hắn là một trong thập trụ tức một trong mười hạt giống tốt nhất của tông môn, hoặc là một vị trưởng lão, hoặc nghiêm trong hơn sư huynh của hắn có thể là một trong thập đại trưởng lão, nhưng dù sư huynh của hắn có là ai đi chăng nữa hắn cũng chẳng quân tâm lắm.

Ngự Lang tông, nhà ngục, phòng làm việc của lục trưởng lão.

Đêm khuya, tại phòng làm việc của lục trưởng lão, có hai người lúc này đang ngồi trong phòng thưởng trà, một nam tử già, một cô gái trẻ, cô gái trẻ là lục trưởng lão đang ngồi vắt chân lên đùi thản nhiên thưởng trà, còn lão già còn lại cũng vừa mới nhâm nhi ly trà xong đó chính là Nghiêm lão.

“Ta nghe nói đệ tử của ta đã b·ị b·ắt vào đây, thế nên thời gian tới đành phải vất vả cho muội chăm sóc nó giùm ta.” Vừa đặt cái ly không xuống bàn Nghiêm lão nói.

Nghiêm lão thì vẫn như mọi ngày, kể cả là đến đây để gặp thập vị trưởng lão một trong thì vẫn vậy, tóc tai bù xù, quần áo lếch thếch, nhưng hôm nay mùi hương trên cơ thể của Nghiêm trưởng lão thì lại khác nó thơm vô cùng giống như mùi hương của bông hoa sen vậy ngan ngát, thanh khiết, khiến cho người ta đã ngửi thì chỉ muốn ngửi thêm mà chẳng có một niệm nào là chán cả.

“Vâng.” Nghe Nghiêm lão nói xong thì lục trưởng lão đáp lại, chỉ đơn giản vỏn vẹn trong một tiếng “Vâng” thôi nhưng cũng đủ để thấy sự tôn trọng của nàng đối với Nghiêm lão rồi.

“Được lời này của muội ta cũng yên lòng, mà ta nghe nói muội đã để nó đi g·iết một tên tướng c·ướp.” Vừa chậm rãi rót tiếp một ly trà nữa, Nghiêm lão vừa nói.

“Đối phương cũng là một tên nguy hiểm đấy, huynh có lo lắng cho đệ tử của huynh không?” Lục trưởng lão nghe thấy vậy liền đáp sau đó liền chậm rãi nhâm nhi thêm một chút trà trong ly trà trên tay của nàng.

“Không cần phải lo lắng vì ta tin muội đã có tính toán của mình rồi.” Sau khi nghe lục trưởng lão nói thì Nghiêm lão từ tốn đáp.

Nếu có người nào đã gặp qua Nghiêm lão một hai lần mà ngồi ở đây thì sẽ thấy được điểm kỳ lạ, dường như cả buổi trò chuyện hôm nay của Nghiêm lão cùng với lục trưởng lão từ khi bắt đầu đến giờ Nghiêm lão kỳ lạ và bình tĩnh vô cùng, sự bình tĩnh đến một cách lạ thường hệt như biểu cảm hằng ngày của Minh Triết vậy.

Không giống như Lục trưởng lão từ tốn nhâm nhi tận hưởng ly trà của mình, Nghiêm lão thẳng thắn một hơi uống cạn giống như là uống rượu vậy.

Và khi nhìn thấy cảnh tượng Nghiêm lão uống trà như thế này khiến cho đang nhâm nhi tận hưởng ly trà lục trưởng lão phải cảnh giác.

“Làm sao mà phải cảnh giác vậy? Hay là muội đã bỏ độc vào trà thấy ta không c·hết nên phải cảnh giác.” Nhìn thấy lục trưởng lão tự dưng cảnh giác mình Nghiêm lão nửa đùa nửa thật nói.

“Nghiêm huynh đúng là càng ngày càng tiến bộ.” Đáp lại câu hỏi nửa đùa nửa thật của Nghiêm lão lại là một câu trả lời vô cùng khó hiểu, dường như lúc này chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu được đối phương đang ám chỉ điều gì.

“Vậy nhờ cả vào muội.” Nói xong câu này thì Nghiêm lão biến mất, để lại căn phòng chỉ còn một mình lục trưởng lão đang từ tốn nhâm nhi ly trà.

Trưa ngày hôm sau.

Trưa ngày hôm sau, một nam tử đẩy cửa chậm rãi đi vào quán rượu, hắn đi rất chậm, nhưng bước nào bước nấy như muốn đánh bịch xuống đất một cái.

Quán rượu lúc này đang đầy ắp người, bên trong quán rượu ở đây có vẻ như là đang tổ chức một bữa tiệc vậy, ai nấy cũng đều ăn thịt, uống rượu sau đó là ca hát múa, nhưng người nào người nấy cũng đều nhìn trông hung dữ và dữ tợn vô cùng, người thì sẹo đầy mình, người thì không, nhưng bên hông hoặc là trong tay ai nấy cũng đều kề sẵn một con dao, hoặc một cây kiếm như thể là muốn c·hém n·gười vậy.

Nhưng sau khi nam tử kia bước vào thì mọi hành động của bọn họ đều ngừng lại mà quan sát tên nam tử ấy, không biết bọn họ cảnh giác hắn vì cây kiếm đỏ như máu mà hắn treo bên hông, hay là bọn họ cảnh giác vì vẻ bề ngoài của hắn, tay đeo xiềng, chân đeo xích, khắp mặt đầy sẹo, lâu lâu khi gió thổi áo bay còn thấy thoáng qua được vô số vết sẹo ở khắp thân, nhưng dù là vì lý do nào đi chẳng nữa thì tất cả những vị khách ở quán rượu này đều đang cảnh giác đối với hắn, tay ai cũng đã kề sẵn trên thanh kiếm của mình chỉ đợi một hành động bất thường tất sẽ rút kiếm.

Nhưng dường như nam tử ấy chẳng hề thấy điều ấy hoặc đã thấy rồi nhưng vẫn chẳng quan tâm, sắc mặt vẫn điềm nhiên tiến đến ngồi xuống cái ghế còn trống bên cạnh một nam tử trung niên tại quầy rượu.

Chủ quán sắc mặt âu sầu chẳng biết lo lắng điều gì nhưng khi nhìn thấy nam tử ấy cái cốc đang lau trong tay liền rơi xuống sàn tạo ra tiếng của thủy tinh vỡ.

“Txoanggggggggg”

Đấy có lẽ là âm thanh duy nhất phát ra trong căn phòng này khi nam tử kia đến, không khí sau âm thanh đó lại trở lại yên tĩnh đến một cách lạ thường.

Chủ quán lúc này thấy thế vội vàng cúi xuống đinh dọn đống thủy tinh kai đi nhưng chẳng biết vì sao đã sợ hãi đến run cả người rồi, tay chân không tự chủ được cứ run lên bần bật.

Chương 112: Nam Tử