Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 125: Áo Mới
“Bịch.”
Cái đầu sau khi bị cắt thì rơi bịch xuống đất, bên ngoài người nam tử kia đang ngồi h·út t·huốc ở trước cửa nhà nghe tiếng động lạ liền lập tức vứt điếu thuốc chạy vào.
Nhưng khi anh ta chạy vào thì mọi thứ đã muộn rồi, cánh cửa phòng ngủ được mở ra, đập vào mắt anh ấy là xác của người vợ mình.
Quỳ xuống dưới sàn ôm lấy cái xác người đàn bà của mình anh ta khóc lớn, tiếng khóc ấy lớn đến nỗi một số người hàng xóm, họ hàng đang nghỉ ngơi trong nhà nghe thấy vậy cũng tò mò chạy qua.
Sáng hôm sau.
Hai vợ chồng hàng xóm già bên cạnh nhà anh ta lúc này đang ngồi ở trước cửa trò chuyện. Đêm qua là một đêm dài đối với cả làng này, người vợ thì bị g·i·ế·t chồng chỉ trong một đêm liền hóa điên, cả làng lại có thêm một đêm mất ngủ.
“Lại c·h·ế·t thêm một người nữa rồi, rốt cuộc là thứ quái gì, mới cưới mà g·i·ế·t thì thôi đi đằng này đã là cưới phải một hai năm rồi vẫn g·i·ế·t.” Bà lão già nói.
Sau đó có chút sợ hãi bà già hỏi:
“Nay là hàng xóm của mình, mai không biết là ai, mà ông có nghĩ mai đến lượt tôi không?”
Ông lão nghe vậy thì cười rồi trêu trọc nói:
“Ui dào bà già rồi thì lo lắng làm gì, c·h·ế·t sớm c·h·ế·t muộn có quan trọng gì đâu, còn bà với tôi dù sao cũng cưới nhau mấy chục năm rồi không có con nào rỗi hơi đi g·i·ế·t bà đâu.”
“Còn nếu mà bà sợ thì, hãy làm cô gái nhỏ núp trong vòng tay của anh.” Nói xong, ông lão bắt đầu ngân nga hát.
“Già rồi mà cứ như là đứa trẻ ấy, thôi uống nốt cốc trà đi để tôi còn dọn.” Nghe xong ông lão nói thì bà lão đáp, sau đó liền đi vào trong nhà.
Cùng thời điểm đó tại một phòng giam của Ngự Lang tông, Minh Triết hắn đang nằm nghỉ ngơi và bên cạnh hắn là Vĩnh Hoa đang nằm ngủ.
Giống như một con mèo lười thì thầm vào tai của hắn Vĩnh Hoa nói:
“Tiểu sư đệ, sư phụ muốn gặp ngươi, ngay bây giờ.”
Nghe nàng nói vậy đang nằm ngủ Minh Triết hắn ngồi dậy mặc đống quần áo vào sau đó đeo những cái khóa mà đã được tháo từ đêm qua lên người.
Sau đó Vĩnh Hoa nàng cũng ngồi dậy theo, hóa thành một làn khói bay tới quấn quanh người của hắn.
“Đi thôi.” Một giọng nói của nữ nhân vang lên trong tai của hắn Minh Triết chậm rãi mở cửa bước đi ra ngoài.
“Đệ vào đi dù sao sư phụ chỉ gọi mỗi đệ.” Đứng trước cửa phòng của lục trưởng lão Vĩnh Hoa nói với Minh Triết.
“Vâng thưa sư tỷ.” Minh Triết hắn nghe vậy thì từ tốn đáp
“Cốc, cốc, cốc.”
“Vào đi.”
Sau ba tiếng gõ cửa được lục trưởng lão cho phép Minh Triết hắn mới mở cửa chậm rãi bước vào trong phòng. Sau khi vào trong phòng hắn lập tức hành lễ luôn, cúi người nói:
“Đệ tử Tuấn Hào, bái kiến trưởng lão.”
Hôm nay lục trưởng lão không mặc một bộ xường xám nữa mà thay vào đó nàng mặc một bộ bạch y nhưng trên người lại khoác thêm một lớp áo da thú mặc dù thời tiết ngoài trời không hề lạnh. Thấy Minh Triết bước vào phòng rồi hành lễ nàng liền ngừng bút lại nở một nụ cười rồi nói:
“Mấy hôm nay tiểu tử ngươi được chăm sóc kỹ quá nhỉ.”
“Vâng ạ, tất cả đều là nhờ trưởng lão chiếu cố.” Vẫn đang trong tư thế hành lễ Minh Triết đáp.
“Vậy là tốt rồi.” Nàng nghe vậy thì vẫn giữ một nụ cười trên môi rồi nói, sau đó liền đưa cho Minh Triết một cuộn giấy.
Như một quan thần sợ hãi trước vua Minh Triết hắn vẫn cúi người nhưng lại chìa tay ra đề nhận lấy tờ giấy, cảnh tượng này nếu như ai đó bắt gặp sẽ thấy đây như thể là thần thánh đang ban ơn cho người phàm vậy.
Nhận được cuộn giấy Minh Triết hắn nói:
“Tạ trưởng lão, vậy đệ tử xin cáo lui.”
Sau khi đưa tờ giấy xong sớm đã không quan tâm đến Minh Triết hắn mà cầm bút lên lại tiếp tục làm việc lục trưởng lão nàng nghe vậy thì đáp:
“Được ngươi cứ lui đi, nhưng cũng đừng vội vàng quá đợi đến khi đồ đạc nhận đầy đủ rồi đi.”
“Vâng, thưa trưởng lão.” Nghe lục trưởng lão nói đang đứng ở cửa chuẩn bị bước ra nghe vậy liền đáp sau đó thì đi ra ngoài.
Mấy ngày tiếp theo Vĩnh Hoa nàng dường như biến mất đi đâu thay vào đó trước cửa phòng của Minh Triết lại là hai tên lính gác cổng.
Mặc dù đã canh gác tầm ba đến bốn ngày rồi nhưng hai tên lính gác vẫn thấy Minh Triết vô cùng kỳ lạ, cả ngày cơ hồ chỉ đi lại có đúng bốn lần hai lần vệ sinh cá nhân sáng, tối, cùng hai bữa sáng, trưa là hết còn lại đều duy trì cơ thể ở tư thế ngồi thiền, ngày qua ngày đêm qua đêm không hề thay đổi, nếu không phải bọn họ luôn cảm nhận được Minh Triết vẫn đang hít thở có lẽ lúc này bọn họ đã xông vào rồi.
Sau khi chuyến nhiệm vụ lần trước kết thúc trở về tông Minh Triết đã được hai người gác ngục mới này dẫn đi ra vườn để hoàn thành nốt nhiệm vụ trồng trọt, mặc dù trong tình cảnh tay xiềng, chân xích nhưng hắn vẫn chỉ mất đúng một buổi để hoàn thành nốt nhiệm vụ và sau khi hoàn thành xong việc trồng trọt hắn đã hết công việc phải làm.
Đến rạng sáng ngày thứ năm, hai tên gác ngục đột ngột biến mất, cùng lúc đó một luồng khói trắng thông qua khe cửa tiến vào trong phòng giam của Minh Triết, lúc này hắn vẫn trong tư thế ngồi thiền mảy may như thể không biết gì cả.
Làn khói tụ tập lại với nhau hóa thành hình người biến ra một cô gái vô cùng xinh đẹp tay phải đang cầm một thanh kiếm đỏ như máu, tay trái đang treo một bộ quần áo.
Sau khi nàng hóa thành hình người Minh Triết hắn mới chậm rãi mở mắt ra dù sao thì nàng cũng chẳng có chút che dấu Minh Triết hắn nhận ra được là chuyện bình thường.
Sau đó hắn liền xuống giường hành lễ như thể đây là lần đầu hai người gặp mặt vậy:
“Sư đệ Tuấn Hào gặp sư tỷ.”
Thấy hắn như vậy nàng không nhịn nổi mà cười rồi nói:
“Thế nào mới có mấy ngày vắng mặt mà đã coi tỷ là người dưng rồi sao?”
Nhưng đáp lại câu bông đùa của nàng lại như những lần trước là một sự im lặng của Minh Triết, như thể đã quen với điều này nàng lại nói tiếp:
“Mà thôi sự đệ áo ngươi đặt đã có rồi mau mau khoác lên để sư tỷ xem thế nào?”
Nói xong nàng đưa cho Minh Triết bộ y phục đang treo ở phía tay trái của nàng.
Bộ y phục màu đen ấy nhìn chẳng khác gì bộ y phục bình thường nhưng khi cầm lấy bộ y phục đấy Minh Triết hắn suýt chút nữa thì ngã, mặc dù cái cách mà Vĩnh Hoa nàng mang nó như thể nó nhẹ vô cùng giống như là một bộ quần áo bình thường vậy, nhưng khi dùng cả hai tay để cầm lấy trong hoàn cảnh này hắn xuýt chút nữa thì ngã vì bộ y phục này phải nặng gấp hai lần cơ thể của hắn bây giờ.
“Khá đấy tiểu sư đệ ạ, mau mau khoác lên đi.” Thấy hắn như vậy thì giống như một đứa trẻ nàng cười rồi nói.
“Mong sư tỷ có thể giải đáp, rốt cuộc bộ y phục này được làm từ gì vậy?” Không vội vàng mặc áo Minh Triết hắn đặt bộ y phục xuống mặt sàn ôm quyền rồi nói.
“Sư đệ cảnh giác quá đấy, sư tỷ có cắn đệ đâu, mà thôi nói cho đệ cũng được.” Nhìn thấy Minh Triết đặt bộ y phục xuống sàn nàng nói.
“Bộ y phục đấy được làm từ một loại vải nặng, giống như đệ những người khác cũng biết lo cho tính mạng của mình nên thường đặt mua giáp khá nhiều nhưng khổ nỗi giáp thường cồng kềnh, bất tiện thế nên một số đoán tạo sư mới chế ra một loại gọi là vải nặng.”