Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 126: Ánh Mắt Ấy, Ánh Nhìn Ấy

Chương 126: Ánh Mắt Ấy, Ánh Nhìn Ấy


“Tuy không cứng bằng những bộ giáp nhưng được cái nó nhẹ hơn những bộ giáp và có thể sử dụng như những quần áo bình thường được.”

“Tạ sư tỷ giải đáp.” Minh Triết hắn nghe vậy liền hành lễ nói sau đó liền cầm bộ quần áo lên để mặc vào.

Bộ y phục như thể là vừa khớp với cơ thể hắn vậy không chật quá cũng không rộng quá và đúng như Vĩnh Hoa nàng nói sau khi hắn mặc vào hắn hoàn toàn có thể cử động như là những bộ quần áo bình thường không bất tiện như những bộ giáp.

Hơn nữa ở bên hông của bộ y phục có chỗ để dắt thanh kiếm. Nhưng khổ nỗi sau khi mặc vào cơ thể hắn như thể là nặng gấp đôi, gấp ba lần vậy.

Không một lời than trách, sau khi mặc bộ y phục vào xong hắn ôm quyền hướng phía Vĩnh Hoa hành lễ rồi nói:

“Sư tỷ đã vất vả rồi, cảm ơn sư tỷ.”

Lặng lẽ treo kiếm vào bên hông của Minh Triết sau đó đặt lên gò má của hắn một nụ hôn Vĩnh Hoa nàng nở một nụ cười rồi nói:

“Vậy sư đệ đi sớm về sớm.”

Nghe Vĩnh Hoa nói xong hắn lại chậm rãi hành lễ một lần nữa sau đó liền rời đi, căn phòng giam lúc này chỉ còn lại một mình Vĩnh Hoa nàng đứng đấy, sau đó nàng cũng hóa thành một làn khói rồi biến mất.

Chẳng biết từ bao giờ ánh nhìn của nàng đối với hắn trở nên trìu mến đến như vậy, chẳng biết từ bao giờ giọng điệu của nàng đối với hắn trở nên dịu dàng đến như vậy, chỉ biết nàng bây giờ như thể một người vợ mới cưới đưa tiễn chồng đi trong mỗi chuyến công tác vậy.

Nhưng cho dù Vĩnh Hoa nàng có như thế nào thì Minh Triết hắn vẫn trơ trơ ra như tường đồng vách sắt vậy, vẫn khuôn mặt điềm nhiên ấy bất biến chẳng đổi cho dù nàng có làm gì đi chăng nữa.

Một lúc sau.

“Tiểu sư đệ lại đi làm nhiệm vụ tiếp hả?” Đứng trước cổng ra của tông môn tên nam tử lần trước đã đưa Minh Triết ra tận cổng thấy hắn lại đến thì hỏi.

“Vâng thưa sư huynh.” Minh Triết hắn nghe vậy liền đáp.

Cầm trên tay cuộn giấy đọc kỹ càng lại một lần nữa tên nam tử ấy mỉm cười trả lại cuộn giấy cho hắn sau đó thì nói:

“Vậy được sư đệ đã có nhiệm vụ trên người vậy thì sư huynh cũng không có cản đệ lại, để sư huynh đưa đệ ra như lần trước.”

Nói xong tên nam tử ấy lại hóa mình thành một luồng gió cuốn lấy Minh Triết hắn, sau khi Minh Triết hắn mở mắt ra thì lúc này đã đứng ở trước cổng ra rồi.

“Vậy sư đệ đi đi, nhiệm vụ tuy cũng quan trọng nhưng nhớ là an toàn là trên hết.”

Nghe vậy Minh Triết hắn ôm quyền rồi chậm rãi nói:

“Cảm ơn sư huynh đã cất công đưa sư đệ đến tận đây rồi còn đưa ra những lời chỉ bảo, vậy sư đệ xin rời đi để làm nhiệm vụ.”

Nói xong hắn lại hành lễ một lần nữa rồi rời đi.

Hòa mình vào đêm tối nơi rừng già, rời xa ánh đèn nơi tông môn.

Hai ngày sau.

Một nam tử với toàn thân hắc y lúc này đang đứng lặng ở trên một đỉnh núi, bên hông nam tử ấy lúc này đang dắt theo một thanh kiếm màu đỏ như máu nhưng cặp mắt đen như mực của nam tử ấy thì lại vô cùng bình thản nhìn xuống ngôi làng nhỏ ven sông ngay sát chân núi.

Đứng lặng trên đỉnh núi, mặc dù núi này không cao lắm nhưng lâu lâu vẫn có gió thoảng qua khiến mái tóc của nam tử ấy thi thoảng lại tung bay theo gió.

Nam tử ấy cứ đứng lặng người ở đấy chẳng hề làm gì khác hai tay chắp sau lưng như thể chẳng hề lo lắng về vấn đề gì vậy, khoảng một tiếng sau khi mặt trời lên tới đỉnh nam tử ấy bỗng nhảy xuống.

“UỲNHHHHHHHHH”

Bụi mù bắn tung tóe, hươu thỏ chạy toán loạn, mặt đất như muốn vỡ ra khi anh ta nhảy xuống, thậm chí âm thanh mà nam tử ấy gây ra còn lớn đến nỗi những ông bà già có tuổi ở trong làng còn nghe thấy.

Nghe thấy tiếng động lạ ở trong rừng những tên thanh niên trai tráng trong làng hò nhau vác dao vác kiếm đi vào rừng để kiểm tra.

Nhưng ngay khi đến bìa rừng bọn họ đã gặp ngay một nam tử vô cùng lạ mặt, quanh người thì toàn bụi đất bẩn nhưng bên hông lại xách theo cây kiếm khiến cho ai ai cũng phải cảnh giác.

Một người thanh niên đứng ở đầu hàng tay cầm chắc thanh kiếm bước lên phía trước đại diện cho mọi người nói:

“Vị huynh đài này không biết là người từ đâu đến và đến đây có việc gì?”

Nghe vậy nam tử ấy chậm rãi từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái lệnh bài vứt cho tên thanh niên ấy.

Bắt lấy cái lệnh bài nhìn những dòng chữ được khắc ở trên đấy tên thanh niên ấy bỗng giật mình, sau đó lập tức cúi đầu cung kính nói:

“Mong đại nhân tha tội, tiểu nhân có mắt như mù.”

Nói xong tên thanh niên ấy cung cung kính kính đưa lại cho nam tử ấy cái lệnh bài, những tên thanh niên ban nãy vác dao vác kiếm cảnh giác đối với nam tử kia thấy thái độ của tên thanh niên ấy như vậy thì liền cất dao cất kiếm sau đó cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi.

Nhưng dường như nam tử ấy có vẻ chẳng quan tâm mà nói:

“Ta đến đây để làm nhiệm vụ, trưởng làng ở đâu?”

Tên thanh niên kia nghe vậy liền cung kính đáp:

“Trưởng làng hiện còn tại trong làng, đại nhân từ tông môn tới đây đường xa khó tránh khỏi mệt nhọc nếu đã đến đây để làm nhiệm vụ thì hãy để tiểu nhân đưa ngài đi.”

Nói xong hắn liền quay người lại nói với tên thanh niên đang ở gần mình nhất:

“Huynh mau mau đi thông báo trưởng làng biết để ra đón dù sao đại nhân người đi đường xa đến đây.”

Tên thanh niên đứng phía sau đang cung kính cúi đầu tỏ vẻ có lỗi tự dưng nghe tên thanh niên kia nói vậy liền có chút bối rối rồi nói: “Ờ, vâng, ờ, ừm.” Sau đó liền chạy như bay về làng.

“Đại nhân đường này ạ.” Không quản tên nam tử kia có đồng ý hay không tên thanh niên liền lập tức dẫn đường đám thanh niên còn lại cũng phụ họa mà theo.

Nam tử kia thấy vậy cũng không phản bác điều gì lặng lẽ đi theo.

Bước tới cổng làng có một lão già phía bên cạnh là tên thanh niên ngơ ngác kia đang đứng ở đấy, thấy lão già nam tử ấy vội vàng tiến đến vọt qua đám thanh niên, đứng trước mặt lão già rồi hỏi:

“Ông là trưởng làng?”

“Phải lão phu chính là.” Lão già nghe vậy thì đáp.

Nghe xong tên nam tử ấy liền ôm quyền hành lễ đối với lão già rồi nói:

“Ngự Lang tông, đệ tử Tuấn Hào gặp mặt trưởng làng.”

Lão già nghe vậy có chút ngạc nhiên nhưng lại nở một nụ cười rồi ôm quyền hành lễ lại nói:

“Lão phu Hoàng Nghiêm năm nay sáu mươi hai tuổi gặp mặt ngài đệ tử.”

Nam tử kia sau khi hành lễ xong thì đứng thẳng người từ trong nhẫn không gian lấy ra một cuộn giấy sau đó liền nói:

“Trưởng làng ngài cũng biết ta đến đây là vì nhiệm vụ không biết ngài có thông tin gì không?”

Lão già nghe nam tử nói vậy thì mỉm cười rồi nói:

“Nhà tôi vừa mới chuẩn bị cơm trưa nếu ngài đệ tử không chê thì mời đến dùng rồi chúng ta bàn chuyện gì bàn sau dù sao thì ở đây cũng không tiện.”

“Được cảm ơn sự hiếu khách của ngài trưởng làng.” Tên đệ tử trẻ tuổi nghe vậy thì nói.

Sau đó liền quay ra phía những thanh niên đằng sau nói:

“Đạ tạ chư vị đã dẫn đường.”

Đám thanh niên đằng sau nghe thế thì cười rồi một người khách khí đáp:

“Ngài đệ tử không cần phải như thế dù sao thì đây cũng là sự hiếu khách của làng tôi.”

“Ừm.” Tên nam tử nghe xong thì đáp xong đó sánh vai bước cùng với trưởng làng.

Chương 126: Ánh Mắt Ấy, Ánh Nhìn Ấy