Vạn Cổ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 127: Thủy Nhi
Một lúc sau ông trưởng làng được bà người làm dìu tay dẫn vào thấy vẫn còn đứng nam tử ngài trưởng làng cười rồi nói:
Ở trước của căn nhà bây giờ đang có hai người phụ nữ đang đứng ở đấy, bên phải là một cô gái trẻ thì trông vô cùng xinh đẹp tuổi khoảng mười năm, mười sáu, còn bên trái là một bà cô nhìn trông già nua còn hơn cả ông trưởng làng.
Sánh vai cùng đi với trưởng làng sau khi ngó nghiêng quan sát ngôi làng một vòng tên đệ tử trẻ bỗng hỏi:
“Ngài đệ tử đừng nghe lời của lão già này nói, dù sao lão nương năm nay cũng bảy mươi mấy tuổi rồi đâu còn xinh đẹp được nữa.”
“Đúng vậy ngài đệ tử quả thật là có con mắt thật tinh tường.”
“Vậy mời ngài đệ tử vào nhà dùng bữa kẻo muộn.” Vẫn giữ nụ cười trên môi bà lão sau đó liền vui vẻ nói.
“Thủy nhi sao con không bảo ngài đệ tử ngồi xuống trước mà để ngài phải đứng như thế này.”
“Trưởng làng nhà của ngài lớn thật đấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ngài trưởng làng ngài thật có không sao không, có cần ta kiểm tra không dù sao ta cũng hiểu đôi chút về chữa bệnh.”
“Vậy hi vọng nội của cô chóng khỏe.” Dường như chẳng nhận ra điều ấy, tên nam tử nói với một khuôn mặt cùng một tông giọng buồn.
Đang nói với vẻ đầy tự hào nhưng tự dưng lão già lại thở dài tỏ vẻ tiếc hận nói:
“Cảm ơn ngài đệ tử đã lo lắng.” Trưởng làng nói.
Nhưng chẳng biết vì lý do gì nam tử ấy vừa ngồi xuống liền đứng lên sau đó hướng về phía cô gái kia nói:
“Không sao đâu thưa ngài đệ tử, ngài cứ ngồi xuống trước đi nội hẳn cũng sắp vào rồi.” Cô gái kia thấy vậy thì khẽ cười rồi đáp.
“Ngài trưởng làng đừng trách cô ấy là ta muốn đứng để đợi ngài vậy thôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trưởng làng nghe vậy thì mỉm cười gật đầu rồi nói:
Nhưng mặc cho cô gái ấy nói vậy nam tử ấy vẫn không chịu ngồi xuống mà chỉ đứng đấy thôi.
“Đáng tiếc, nếu không phải vì sự kiện đấy diễn ra thì có lẽ lúc này ở đây người người tập nập, nhà nhà yên vui rồi.”
Nhưng trưởng làng vốn lúc nãy vẫn còn đi lại, nói chuyện bình thường bây giờ chẳng biết vì sao nhìn như thể là mệt sắp c·hết cố nặn ra một nụ cười nghe vậy thì đáp:
Nghe vậy ngay cái giây phút cô gái trẻ đang định nói gì thì nam tử kia đã cất tiếng rồi nói:
Thấy hai người đấy lão già chậm rãi bước đến gần vui vẻ hướng tay về cô gái trẻ giới thiệu nói:
“Trưởng làng, làng của ngài liệu có phải là một làng chuyên làm rèn đúc hay là làm những gì liên quan đến sản xuất v·ũ k·hí không sao mà lắm lò rèn quá vậy.”
Không khí của hai người lại rơi vào im lặng, chẳng mấy chốc cô gái trẻ tuổi đã đưa nam tử ấy đến một căn phòng nơi đó có một cái bàn thấp dài trên bàn là vô số thức ăn, nem công chả phượng hầu như món gì cũng có, khó mà tin đây là một bữa ăn bình thường của một vị trưởng làng được, đây giống như một bữa ăn của các bậc quan lai giàu có hay là những bậc vua chúa hơn, điều này cứ như thể là trưởng làng đã biết mà chuẩn bị sẵn vậy.
Nhưng, không một chút mảy may nghi ngờ hay lo lắng nào cả, sau khi nhìn thấy đống thức ăn chỉ trong một tíc tắc mọi sự buồn bã trên khuôn mặt của nam tử ấy đã biến mất, vội ngồi xuống cái ghế bệt tròn đã được xếp sẵn.
“Vậy ngài trưởng làng chúng ta vào nhà thôi.”
“Được nếu như ngài trưởng làng đã nói như thế thì ta sẽ đi vào trước nhưng nếu như ngài bị làm sao cứ nói cho ta biết, biết đâu ta lại giúp được." Tên nam tử nghe thấy trưởng làng nói như vậy liền đáp.
“Nhưng ngài cứ vào trước đi dù sao lão phu cũng là người có bệnh mặc dù bệnh cũng không nặng lắm, nhưng do đi lại nhiều thế nên giờ người có hơi mệt mỏi nhưng ngài cũng đừng lo lắng lão phu nghỉ ngơi một chút là khỏe ấy mà.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Giống như một đứa trẻ, nghe được lão già khen tên nam tử ấy lúc này mỉm cười tỏ vẻ vui sướng, lão già thấy vậy thì mỉm cười sau đó với một giọng tự hào lão già lại nói tiếp:
Chương 127: Thủy Nhi
Nói xong lão già hướng tay về phía bà cô kia giọng trìu mến nói tiếp:
“Vâng thưa ông nội.” Cô gái trẻ nghe vậy thì cung kính hành lễ rồi đáp, nhưng còn nam tử thì ngược lại nhìn sắc mặt của hắn có vẻ hơi lo lắng rồi hỏi:
“Vâng cảm ơn bà vì lời mời.” Nam tử nghe vậy thì sảng khoái đáp, đáp xong liền quay ra phía trưởng làng rồi nói:
“Người người làm thợ rèn, nhà nhà làm thợ rèn, đấy là câu nói mà người ta dành cho làng của lão phu, mà cũng chẳng sai vì nếu chỉ tính mỗi gia phả của lão phu thôi thì đến nay cũng đã được sáu đời làm thợ rèn rồi, từ đời cụ, đời kỵ của lão phu đã bắt đầu làm thợ rèn đúc kiếm, đúc giáp bán cho triều đình rồi.”
“Giới thiệu với ngài đệ tử cô gái xinh đẹp này là cháu gái của lão phu năm nay cũng vừa tròn mười sáu tuổi, nhân dịp nghỉ lễ cha mẹ nó gửi nó qua đây tiện thể chăm sóc ông bà.
“Vậy cả làng chúng tôi nhờ cả vào cậu, mà thôi đến nơi rồi.”
Thấy vậy tên nam tử an ủi rồi tự tin vỗ ngực nói nói:
Trưởng làng nghe vậy thì mỉm cười đáp lại:
Hai người cứ vừa đi vừa nói chuyện chẳng mấy chốc đã đến một căn nhà vô cùng lớn, nếu bắt buộc phải so sánh thì độ lớn của nó thì ít nhất nó cũng phải to bằng một căn của nội môn đệ tử thuộc Ngự Lang tông.
Sau đó tên nam tử ấy theo chân cô gái trẻ bước vào nhà, bước đi đằng trước cô gái sau khi cả hai người đi vào nhà thấy sắc mặt của tên nam tử trẻ tuổi có vẻ hơi ủ rũ cô gái an ủi nói:
Sau đó liền nhìn sang phía gần bàn đang đứng cô gái trẻ nhẹ nhàng khiển trách nói:
“Gặp mặt ngài đệ tử.”
“Còn chị gái cũng không kém phần xinh đẹp này là người làm của lão phu hơn năm nay chắc cũng hơn lão phu mười tuổi.”
Trưởng làng nghe vậy thì gật đầu nói: “Được”
“Ngài trưởng làng không phải lo vì đã có ta ở đây rồi.”
“Cảm ơn lời khen của ngài đệ tử nhưng căn nhà này của lão phu dù sao cũng đã được xây từ lâu lắm rồi lão phu cũng chỉ là thừa hưởng lại thôi, hơn nữa căn nhà này mặc dù nó to xác nhưng nội thất bên trong thì thô sơ sao mà sánh bằng căn nhà mà ngài đệ tử thường ở được.”
“Vất vả cho ngài đệ tử quá.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ngài đệ tử tuổi trẻ khí thịnh, còn lão phu dù sao cũng là tuổi già sức yếu rồi, ngài cứ vào trước đi, lão phu nghỉ một chút, Thủy nhi con mau đưa ngài ấy vào phòng ăn.”
Đang bước đi nghe thế lão già trưởng làng khẽ cười rồi nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thất lễ quá xin hãy tha thứ cho tôi.”
Tên nam tử sau khi nhìn thấy ngôi nhà ấy thì trầm trồ rồi nói:
“Vậy sao, vậy ngài đệ tử vất vả quá thôi ngồi xuống chúng ta ăn trưa nào.” Trưởng làng nghe vậy thì lại vui vẻ nói.
Sau đó cô gái trẻ đi tới cùng với bà lão dìu ông trưởng làng ngồi xuống cạnh bàn, sau khi trưởng làng đã yên vị cô gái trẻ ngồi xuống cái ghế bệt tròn bên cạnh ông trưởng làng, bà lão sau khi xong việc liền cáo lui ra ngoài, lúc này nam tử mới từ tốn ngồi xuống.
Còn bà cô kia thì thản nhiên hơn sau khi nghe ông trưởng làng trêu trọc thì cười rồi nói:
“Ngài đệ tử đừng quá lo lắng cho ông nội ta, nội ta dù già và có bệnh thật nhưng cũng không đến mức đấy đâu nội …chỉ cần nghỉ ngơi một chút là khỏe liền.” Đang nói chuyện tới một đoạn tự dưng cô gái có chút ngập ngừng rồi lại nói tiếp.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.