Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 128: Bạch Y Ma Nữ
Sau khi bà lão vừa đi ra ngoài nam tử kia đang định nói cái gì thì đã bị tiếng cửa kéo ra chặn họng lại, giống như một vài kiến trúc trong Ngự Lang tông cánh cửa phòng này được thiết kế cũng giống như là mấy cửa trượt, cửa lùa của nhật bản vậy.
Sau khi cánh cửa mở ra một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp bước vào, với mái tóc đen bóng, nước da trắng hồng, tóc cài trâm gọn gàng, đôi tay nhỏ xinh hơn nữa ở tay trái còn đeo một cái vòng lục lạc nhỏ, thân mặc một bộ màu xanh hán phục, dáng người nhỏ con không biết có phải tại y phục hay không nhưng mông ngực dường như không lớn lắm mà nhỏ, gọn gàng, trên măt không đánh phấn cũng chẳng tô son nhưng lại vô cùng xinh đẹp.
Sau khi nhìn thấy cô gái ấy nam tử kia liền không tự chủ được mà đỏ cả mặt lên, ngồi xuống bên cạnh lão già đối diện với nam tử ấy, ánh mắt của cô gái ấy nhàn nhạt lướt qua nhưng khi thấy nam tử ấy như vậy cô gái ấy cứ làm thinh như chẳng biết gì.
“E hèm” Ho lên một tiếng cho bớt ngượng ngùng nam tử kia cất tiếng hỏi:
“Thưa ngài trưởng làng không biết cô gái này là?”
Trưởng làng nghe vậy thì vui vẻ đáp:
“Cô gái này là nhà ta một cái người làm mới dù sao ngài đệ tử cũng biết đấy chị gái kia năm nay cũng có tuổi rồi, một số công việc không còn làm được như xưa nữa nên nay mới phải kiếm thêm một cái mới người làm.”
Nói xong lão già quay sang cô gái trẻ tay hướng về nam tử ấy giới thiệu nói: “Thúy nhi đây là ngài đệ tử Tuấn Hào của Ngự Lang tông.”
Cô gái trẻ nghe vậy thì liền nhẹ nhàng cúi cúi đầu hướng đối với nam tử, thấy vậy nam tử ấy lại một lần nữa không tự chủ được mà ngượng đỏ cả mặt lên, trưởng làng nhìn thấy bật cười rồi nói:
“Nhìn ngài đệ tử có vẻ ngượng ngùng như vậy lão phu đoán hẳn là vì sắc đẹp của Thúy nhi đi.”
Nghe vậy nam tử mới ngượng ngùng cười rồi đáp:
“Thất lễ quá thưa ngài trưởng làng.”
“Không sao, không sao.” Trưởng làng nghe vậy khoái trí cười rồi nói: “Dù sao thì Thúy nhi vốn rất đẹp nếu không làm sao có thể lọt vào mắt của ngài đệ tử được, ha, ha, ha.”
“Vậy ngài đệ tử nếu phải so sánh với những mĩ nhân trong tông môn thì ngài thấy thế nào?” Trưởng làng đang lúc khoái trí được đà hỏi tiếp.
Tên nam tử nghe vậy thì càng thêm ngược ngùng đáp:
“Với sắc đẹp của vị Thúy cô nương này dù cho đặt ở trong tông môn cũng thuộc loại mĩ nhân khó tìm.”
“Ha, ha, ha, … khụ, khụ.” Trưởng làng nghe vậy thì cười lớn sau đó như thể bệnh cũ lại tái phát ông lão lại ho lên.
Thấy vậy hai cô gái trẻ liền có chút lo lắng, nhưng sau khi ổn định lại trưởng làng xua tay nói:
“Ta không sao, ta không sao, mau ngài đệ tử chúng ta ăn thôi.”
“Vậy còn phu nhân của ngài chúng ta không chờ bà ấy ra sao ngài trưởng làng?” Tên nam tử nghe trưởng làng nói vậy thì hỏi.
“Haiz” Nghe thế trưởng làng đang từ vui vẻ bây giờ có chút buồn rầu đáp: “Phu nhân sao, nàng ấy bây giờ sống còn như c·hết ra khỏi giường còn không được thì làm sao có thể ra đây ăn được, mong ngài đệ tử cảm thông cho, vậy chúng ta ăn thôi.”
Nam tử nghe vậy thì cũng hiểu ý biết trưởng làng cũng chẳng muốn nói thêm về việc này liền chẳng hỏi nữa hướng ba người mời một tiếng sau đó bắt đầu cầm đũa lên rồi ăn, gắp lên một miếng nem đặt vào bát sau đó mới bỏ vào miệng nam tử ấy ăn hồn nhiên như một đứa trẻ vậy chẳng có chút nghi ngại gì cả, nhưng ở phía đối diện trưởng làng hai tay chẳng cần phải làm gì cả trái có người hầu gắp thức ăn phải có cháu đưa nước uống giống như thể là vua chúa ngày xưa vậy ăn cơm uống nước không cần phải động tay động chân tự có người cơm bưng nước rót.
Ngấu nghiến thức ăn được một lúc, như thể là nhớ tới gì đó nam tử mới hướng về phía trưởng làng nói:
“Suýt chút nữa thì ta quên mất, thưa ngài trưởng làng ngài có thể nói cho ta thêm thông tin về sự kiện ấy được không? Dù sao thì đấy cũng là mục đích mà ta hôm nay đến đây mà.”
Đang được người hầu bón cho một miếng cơm trưởng làng nghe vậy từ tốn nhai nuốt cơm xong rồi đáp:
“Nếu không có ngài đệ tửu nhắc nhở thì lão già ta cũng quên mất, mong ngài đệ tử thông cảm.”
“Trưởng làng ngài khách khí quá.” Nam tử kia nghe vậy thì cười hơi ngượng ngùng đáp.
Thấy vậy làm ra vẻ như không để tâm, nhìn lên trần nhà, nghĩ nghĩ điều gì “chẹp” miệng một cái rồi trưởng làng nói:
“Khoảng hai mươi năm trước có một sự kiện diễn ra một đôi nam nữ trong làng này cưới nhau, lão phu vẫn còn nhớ như in ngày đó thân là trưởng làng ta cũng được người ta mời tới dự, yến hội linh đình, cô dâu, chủ rể ai ai cũng đều xinh đẹp cả, đẹp đôi vô cùng, nhưng hạnh phúc chưa được bao lâu thì bi kịch đã tới, tiếng hét át tiếng tiệc đấy là những âm thanh cuối cùng của cô gái mà người ta có thể nghe thấy.”
“Ở làng lão phu có một tục lệ là, à không nếu nói tục lệ thì cũng không đúng phải gọi là truyền thống thì đúng hơn khi có đám cưới hay là tiệc những vị khách sẽ ăn uống đến quên trời quên đất mặc kệ đêm hay ngày cho dù là đêm động phòng hay gì đi chẳng nữa cô dâu chú rể thích làm gì cũng được còn mặc cho những vị khách ở bên ngoài.”
Nói đến đây, nghĩ nghĩ gì đó sắc mặt của lão già lại trở nên buồn rầu thở dài rồi nói tiếp:
“Haiz, tiểu tử kia cũng là một cái ta trông mà lớn lên, đêm đó khi nghe thấy tiếng hét của cô gái chẳng có ai còn tâm trí để mà ăn uống nữa vì chúng ta tuy là dân rèn đúc nhưng cũng hiểu đôi chút qua mỗi tiếng hét là thông điệp gì chứ, nhưng khi chúng ta đuổi tới thì tất cả đã muộn rồi, tiểu tử kia đang ôm cái xác không đầu của thể tử mình quỳ mà gào khóc, nghe tiểu tử đó kể có một nữ nhân tóc đen dài thân mặc bạch y xuất quỷ nhập thần đã làm ra điều này đã g·iết vợ hắn, vốn ban đầu chúng ta còn không tin cứ nghĩ tiểu tử này g·iết vợ mình xong phát rồ rồi đành tống giam nó chờ tháng sau xét xử nhưng ngay tuần sau tại một đám cưới nữa sự kiện tương tự diễn ra cũng một kịch bản như vậy, sau đó vô số các sự kiện tương tự diễn ra cùng một nữ nhân tóc đen thân vận bạch y xuất quỷ nhập thần, tiểu tử kia cũng vì thế mà được giải oan nhưng nỗi đâu mất vợ ngay đêm tân hôn đâu phải là một v·ết t·hương nhỏ.”
“Vậy nữ nhân đấy là ai các vị đã tìm được chưa?” Vừa nuốt thêm một miếng đồ ăn xuống miệng nam tử ấy ngây thơ hỏi.
Nhưng đáp lại là cái lắc đầu của trưởng làng: “Chưa” Buồn chán, thất vọng, … vô số cảm xúc tiêu cực khác cô đọng lại trong một cái lắc đầu cùng một tiếng “Chưa” của trưởng làng.
“Chúng tôi cho dù cố gắng lùng sục nhưng chẳng thể tìm thấy được tung tích gì mà chỉ có thể bất lực đặt cho nó cái tên bạch y ma nữ.”
“Vốn ngày trước nó chỉ g·iết mỗi những bà vợ vừa mới cưới chồng thôi mặc dù vì thế đã khiến cho rất nhiều người trẻ tuổi bỏ làng mà đi thậm chí nếu có người trẻ tuổi nào dám ở lại làng thì cũng chẳng dám cưới vợ gả chồng, sau khi người trẻ tuổi bỏ đi gần hết những người ở lại thì cũng chẳng dám dựng vợ gả chồng bẵng đi mười mấy năm bây giờ nó lại bắt đầu đi g·iết những bà vợ thậm chí là những cụ già đã cưới chồng lâu năm.”