Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 130: Thất Vọng

Chương 130: Thất Vọng


Khi thanh niên ấy đang vui vẻ hò hét nói thì từ đằng sau một âm thanh của nam tử vang lên, giật mình quay lưng lại thấy người nam tử thanh niên kia cười rồi nói:

“Ngài đệ tử đi đâu mà muộn vậy nào nhập hội cùng chúng tôi.”

“Tha thứ cho ta không thể tuân mệnh, ta hiện tại đang ở tạm nhà của trưởng làng hẳn bọn họ đã chờ cơm nếu như ta ở đây thì lại khổ cho họ quá.” Nam tử kia nghe vậy thì bình thản nói, nhưng trong ánh mắt của nam tử ấy khó giấu được một vẻ đượm buồn.

Thấy vậy thanh niên kia cười có chút khách khí nói: “Ngài đệ tử không cần phải ép mình như vậy, thế ngài đệ tử vừa đi đâu về à?”

“Đúng vậy.” Tên đệ tử trẻ gật đầu rồi nói: “Ta vừa đi điều tra những căn nhà đã x·ảy r·a á·n m·ạng cùng với đi hỏi chuyện một hai người đàn ông đã bị ma nữ c·ướp vợ về.”

“Vốn muốn hỏi chuyện tất cả những người đàn ông bị như vậy nhưng lại không thể tìm được bọn họ.”

“Khó trách.” Tên thanh niên ấy nói. “Nghe nói những vị đó sau khi vợ mất đều rời đi khỏi làng chẳng có mấy ai ở lại cả, chúng tôi đã là những người thanh niên cuối cùng cố bám trụ ở lại làng rồi.”

“Thế các vị ban nãy nói là định đi đâu?” Tên nam tử nghe thế thì hỏi.

Tên thanh niên nghe vậy thì đáp trên khuôn mặt sự vui vẻ đã kéo nhau chạy đi mất sau khi nỗi buồn trở về, thở dài một hơi thanh niên ấy nói:

“Ngài đệ tử hẳn cũng hiểu, vì sự kiện kia diễn ra khiến cho người ta không dám ở lại cái làng này nữa, những người ở lại bây giờ đa phần là những kẻ cố chấp hoặc là những ông bà đã gần đất xa trời, còn những người trẻ, những người trung niên đều bỏ đi hết, nam thì nếu biết nghề thì làm thợ rèn còn không thì đi làm đào khoáng, đào mỏ cho Ngự Lang tông đấy là hai công việc kiếm nhiều tiền nhất, còn nữ nếu khéo tay thì đi làm những nghề như thợ may hoặc là phụ trách về linh dược, linh thảo gì gì đấy của Ngự Lang tông.”

“Mong ngài đệ tử rộng lượng bỏ qua cho vì do trí của ta có hạn có nhiều thứ ta không hiểu.” Nói đến đoạn trên hắn ngừng lại, ngỡ ngỡ ra có vấn đề gì đó rồi một mặt nghiêm túc thành kính hối lỗi đối với vị đệ tử của Ngự Lang tông.

“Không sao ta cũng chẳng để ý vấn đề này.” Tên đệ tử trẻ nghe thế thì rộng lượng nói sau đó hắn lại hỏi tiếp: “Ta nghe nói là đào khoáng cùng với trồng trọt và phụ trách linh thảo linh dược đâu có yêu cầu giới tính ai vào mà chẳng được tại sao nữ không đi làm đào mỏ, đào khoáng vào kia làm gì cho nó tội.”

Lại thở dài sau đó tên đệ tử kia lại nói:

“Đúng như ngài đệ tử nói là đào mỏ, đào khoáng cùng với trồng trọt linh thảo linh dược thì không yêu cầu giới tính nam hay nữ vào đều được, nhưng mà khác với người tu hành thì thể chất nam nữ của phàm phu như chúng tôi là khác nhau vậy nên cái nghề đào khoáng, đào mỏ thì người ta thường tuyển đàn ông nhiều hơn so với phụ nữ, tất nhiên nếu nữ nhân muốn làm sức khỏe đủ tiêu chuẩn thì người ta cũng chẳng cấm nhưng mà có những thứ phải vào trong đấy thì mới biết, mà ngài đệ tử ngài cũng là nam nhân thì ngài cũng hiểu ở cái tuổi thanh niên trai tráng nếu mà bị bỏ vào một nơi mà một tuần hoặc một tháng không được gần nữ nhân, không được thấy ánh mặt trời, nếu một người đàn bà mà đi vào đấy thì họ sẽ điên loạn đến mức nào.”

“Thế nên nữ nhân chẳng có ai điên mà đến chỗ đấy làm việc cả, có lẽ chỉ có những nữ nhân điên, không bình thường thì mới đến đấy thôi.”

“Thế những vị đệ tử quản lý chỗ đấy không ngăn cản sao?” Tên đệ tử trẻ tuổi có chút cau mày mà nói.

“Nó còn là tùy người.” Tên thanh niên thản nhiên đáp, sau đó thấy tên đệ tử trẻ có chút cau mày thì tên thanh niên cười rồi nói tiếp: “Mà chuyện đấy đã bao giờ xảy ra đâu mà ngăn cản vì tôi nghe nói có một quy tắc ngầm khi tuyển người vào mỏ là kể cả nữ nhân có đủ chỉ tiêu thì những người kiểm tra sẽ khóe léo chỉnh sửa để họ không được vào tránh những trường hợp đáng tiếc xảy ra.”

---------

Chú thích: Đào khoáng, đào mỏ cùng với trồng trọt và phụ trách linh thảo, linh dược là hai nghề khác nhau do Ngự Lang tông tạo ra để tạo cơ hội cho những người phàm làm việc kiếm thêm thu nhập.

Hai công việc này được đánh giá là có mức lương béo bở so với người phàm, nhưng hai công việc này cũng khác nhau vì nhiều lý do không nói đến những lý do cơ bản như là mảng, ngành, … thì hai công việc này còn khác nhau về chế độ lương nữa bởi vì đào khoáng, đào mỏ là lấy lương theo tuần hoặc theo tháng, còn trồng trọt và phụ trách linh thảo, linh dược là lấy lương theo năm, mặc dù nếu tính tổng thì lương một năm của cả hai là bằng nhau.

Hơn nữa nó còn khác nhau ở chỗ là đào khoáng, đào mỏ thì sau khoảng một tuần hoặc một tháng làm việc xong nhận lương xong thì có thể nghỉ hoặc là làm tiếp, tất nhiên cũng có thể rời đi sau đó quay lại lúc nào cũng được miễn là đủ sức khỏe thì lúc nào muốn làm cũng được, còn trồng trọt và phụ trách linh thảo, linh dược thì bắt buộc phải vào đấy ở và sau đó nếu muốn đi thì không được quay lại nữa.

Nếu mà phải đánh giá hai công việc thì công việc đào khoáng, đào mỏ nó vất vả hơn nó cực nhọc hơn, còn công việc phụ trách và trồng trọt linh thảo, linh dược thì nó nhẹ nhàng hơn những người đã từng làm ở đấy đánh giá là làm ở đấy thì giống như là đi chơi vậy vì những công việc nặng nề, quan trong là những đệ tử hoặc là trưởng lão ở trong Ngự Lang tông đã làm hết rồi, việc của họ là tưới nước, bón những chất cần thiết cho linh dược, linh thảo, cho gia s·ú·c, gia cầm ăn những thứ đã được chuẩn bị sẵn và để ý kỹ những cây linh dược, linh thảo, hay những con gia s·ú·c, gia cầm, … để xem chúng có vấn đề gì không nếu có vấn đề thì phải lên để bên trên kịp thời xử lý.

Cái gọi là phụ trách và trồng trọt linh dược, linh thảo nó chỉ đơn thuần là cái tên thôi vì công việc chính của bọn họ không những là phụ trách linh dược, linh thảo mà còn phụ trách nhiều vấn đề khác nữa, chính vì họ phụ trách thực phẩm và tài nguyên tu luyện cho các đệ tử, trưởng lão cùng cao tầng của tông môn thế nên Ngự Lang tông chọn người vô cùng cẩn thận và chỉ lấy ở một số lượng giới hạn đối với vấn đề này thế nên những người sau khi rời đi thì không thể quay lại để tránh kẻ xấu có dã tâm.

Tất nhiên nếu họ dám hi sinh đời mình để ở đây thì Ngự Lang tông cũng chẳng bạc đãi họ, họ có thể xây dựng một cái xã hội của phàm nhân ở đây, họ có thể cưới vợ, sinh con, nếu con họ lớn thì sẽ của Ngự Lang tông đến để dạy chữ cho con họ, nếu như con họ là những đứa trẻ có tư chất phù hợp với điều kiện nhập môn thì sẽ được tông môn đặt cách gia nhập ngay từ khi mới lên tám tuổi, họ sẽ được phân phát nhà cửa, nếu như họ bị ốm đau bệnh tật gì sẽ có người của tông môn đến chữa, tùy vào từng thân phận sẽ có những đãi ngộ khác nhau.

Hơn nữa do công việc này cũng khá đặc thù vì nó liên quan đến thực phẩm và tài nguyên tu luyện của tông môn thế nên nếu như họ có con mà con họ lớn không muốn ở lại nơi này thì sẽ phải rời đi và cắt đứt liên lạc hoàn toàn với cha mẹ trừ khi cha mẹ cũng muốn rời đi cùng với con cái nếu không thì sẽ không bao giờ gặp mặt nữa kể cả khi cha mẹ c·hết cũng không được đến viếng.

---------

Chương 130: Thất Vọng