Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 131: Cô Gái Ấy

Chương 131: Cô Gái Ấy


“Vậy sao.” Tên đệ tử nghe vậy thì đáp, biểu cảm của hắn lộ ra bây giờ trong mắt tất cả những người thanh niên như thể là một đứa trẻ từ nhỏ đến lớn chỉ được biết về thế giới thông qua những câu chuyện cổ tích và bây giờ lần đầu được nhìn thấy về thế giới thật vậy.

Thấy những nụ cười gượng gạo được treo trên khuôn mặt của những người thanh niên tên đệ tử trẻ vội chấn chỉnh lại khuôn mặt của mình cho trở nên tươi tắn rồi trấn an nói:

“Các vị đừng lo vì có ta ở đây rồi, ta sẽ xử lý con ma nữ đấy khi đó các vị không cần phải đi đâu nữa.”

“Vậy trăm sự nhờ ngài đệ tử.” Tên thanh niên ấy nghe xong thì cười nói.

Nghe xong tên đệ tử trẻ mỉm cười, gật đầu rồi vẫy tay rời đi, mãi đến khi tên đệ tử trẻ ấy biến thành một cái đốm đen nhỏ lẩn sâu vào trong màn đêm rồi hoàn toàn biến mất, những nụ cười gượng gạo trên gương mặt của những người thanh niên trẻ cũng theo đó mà biến mất theo, thay vào đó là những tiếng thở dài cùng với những gương mặt và ánh mắt chát chứa nhiều điều tiêu cực như: buồn, thất vọng, tuyệt vọng, …

Người ta nói ánh mắt là cửa sổ tâm hồn thế nên có lẽ nụ cười gượng gạo của bọn họ không thể che dấu nổi ánh mắt của vị đệ tử ấy nhưng biết phải làm sao bây giờ, bọn họ sợ hãi, bọn họ thất vọng, bọn họ không dám tin tưởng, trước những người trong làng có góp của cải lại với nhau thuê cao thủ về đã sát ma nữ và ai khi đến làng cũng đều nói vậy: “Tôi sẽ sát ma nữ và đêm bình yên cho ngôi làng các vị không phải lo.” Ai cũng nói vậy, ai cũng hứa vậy cho bọn họ niềm tin, cho bọn họ kỳ vọng nhưng tất cả đều một đi không trở về, một lần, hai lần, rồi ba lần dân làng bắt đầu tuyệt vọng, bắt đầu sợ hãi, họ không dám tin tưởng nữa cuối cùng phải dứt áo ra đi.

Bọn họ những người thanh niên đã là những người cuối cùng ở lại ngôi làng này rồi, bọn họ sở dĩ không đi là vì bọn họ kỳ vọng, kỳ vọng chủ nhân thực sự của mảnh đất này Ngự Lang tông vị kị sĩ khổng lồ sẽ cử cao thủ đến để diệt ma nữ đem lại bình yên cho ngôi làng, nhưng khi thấy Ngự Lang tông cử một đứa trẻ đến bọn họ đã hoàn toàn tuyệt vọng, vì một đứa trẻ mười năm, mười sáu tuổi có thể làm gì, tuy bọn họ là người phàm không biết tu vi chênh lệch ra sao, khác nhau thế nào nhưng một đứa trẻ mới mười năm, mười sáu tuổi thì có thể làm được gì.

Bọn họ sợ hãi, sợ phải thất vọng một lần nữa thế nên bọn họ không dám kỳ vọng vào lời nói của tên đệ tử trẻ, bọn họ không dám tin vào những lời hứa đấy, bọn họ không dám tin và nghi ngờ liệu đứa trẻ này có g·iết được ma nữ và đem lại bình yên cho ngôi làng.

Tên nam tử ấy lúc này cũng đã về đến nhà của trưởng làng, gõ cửa bước vào nhà hắn đã thấy trưởng làng lúc này đang đi đi lại lại, đợi ở hành lang trước cửa nhà, cánh cửa phòng ăn lúc này cũng rộng mở hắn có thể nhìn rõ cơm nước đã được dọn sẵn vậy mà bọn họ chưa có ai ăn cả dù trời đã tối, hẳn là bọn họ đang chờ một ai đấy.

Thấy hắn trở về trưởng làng khuôn mặt hớn hở nói:

“Ngài đệ tử về rồi, chúng tôi đợi ngài mãi, mau mau vào ăn thôi, cơm nước cũng sắp nguội rồi.”

Tên đệ tử trẻ nghe vậy thì gượng cười rồi nói:

“Vâng, vất vả cho mọi người quá.”

Nói xong mọi người bước vào phòng ăn rồi ăn cơm, bữa cơm tối cũng được chuẩn bị hoành tráng giống hệt như buổi trưa, hơn nữa cơm nước cứ như thể là đã được chuẩn bị khi mà nam tử ấy gần về đến nhà để khi nam tử ấy về là chỉ việc ăn không lo cơm nguội vậy, còn nữa cũng giống như buổi trưa bà cụ lúc này biến mất không thấy đâu thấy thế tên đệ tử trẻ hỏi:

“Ngài trưởng làng bà cụ đâu rồi sao tối rồi mà không ra ăn.”

Nhìn thấy nụ cười cố kéo gượng gạo cùng với cặp mắt buồn của nam tử ấy trưởng làng sau khi uống xong một ly rượu thì nói:

“Bà chị ấy bây giờ hẳn là đi bón cho bà nhà ăn rồi.”

Thấy thế có chút nghi hoặc tên đệ tử trẻ liền hỏi:

“Thưa trưởng làng bà nhà là người thực vật vậy thì ăn uống kiểu gì?”

Nhún vai, lắc đầu, uống thêm một ly rượu nữa trưởng làng nói:

“Thưa ngài đệ tử ta cũng chẳng biết nữa nhưng mà ta tin bà chị kia, chị ấy có cách của chị ấy và chị ấy đã duy trì mạng sống của vợ ta được mấy chục năm rồi.”

Sau đó trưởng làng liền hỏi:

“Ngài đệ tử sao vậy, sao mà chỉ với một buổi chiều đã khiến ngài buồn vậy.”

Như là mèo bị dẫm đuôi, như là bị chạm vào nỗi đau, bây giờ nụ cười gượng gạo trên gương mặt của nam tử ấy đã biến mất thay vào đó là một gương mặt chát chứa nhiều điều, trầm ngâm một lúc tên đệ tử trẻ lại cười rồi nói:

“Đúng là không gì có thể qua mắt được ngài trưởng làng.”

“Cảm ơn ngài đệ tử đã khen ngợi.” Trưởng làng nói. “Nhưng lão phu cũng chỉ là một kẻ phàm nhân có chút kinh nghiệm sống thôi.”

Như thể nỗi buồn có thể l·ây l·an, không khí vui vẻ ban nãy bây giờ đã biến mất rồi, uống thêm một ngụm rượu thở dài trưởng làng cười rồi nói:

“Thành thực mà nói nhìn ngài đệ tử bây giờ khiến cho ta nhớ lại một cô gái năm xưa cũng mang một khuôn mặt buồn như vậy.”

Giống như những đứa trẻ b·ị đ·ánh lạc hướng khuôn mặt có chút buồn buồn của nam tử ấy đã vơi đi một chút, yên lặng lắng tai nghe trưởng làng.

“Người ta thường nói mối tình đầu là mối tình mang lại nhiều kỷ niệm nhất vì khi đó chúng ta còn trẻ còn ngây dại nên nhiều cảm xúc còn mới và khi lần đầu tiên cảm nhận những cái cảm xúc đấy nó giống như thể là lần đầu tiên được bước chân vào vùng đất mới vậy.”

“Và lão phu lúc đó cũng đã yêu, yêu một người con gái vô cùng xinh đẹp, cho đến bây giờ thì những hình ảnh của người con gái ấy trong trí nhớ của lão phu cũng đã phai nhạt đi rồi nhưng ta không thể quên được mái tóc đen dài ấy có lẽ đấy là hình ảnh duy nhất ta còn nhớ về nàng.”

Uống thêm một ngụm rượu nữa trưởng làng bỗng bật cười rồi lại nói:

“Và tất nhiên hai đứa chúng ta như một đôi chim uyên ương, chúng ta yêu nhau điên cuồng đến nỗi còn tính tới chuyện hôn nhân khi chúng ta mới lên mười sáu.”

“Nhưng khi ta đưa nàng đến gặp cha mẹ, họ đã từ chối nàng.”

Lại bật cười một lần nữa như muốn tự giễu mình trưởng làng nói:

“Ta còn nhớ khi đó, tuổi trẻ khí thịnh bị ngăn cấm đối với thứ mình muốn, ta đã nổi khùng lên rồi cãi nhau với cha mẹ, nhưng sau khi bình tâm suy nghĩ lại thì ta lại bật cười chỉ vì một vấn đề không quá lớn mà ta lại cãi nhau rồi nổi khùng lên đối với người đã cất công nuôi lớn mình.”

“Nhưng tất nhiên ta rất yêu cô ấy nên ta không từ bỏ cô ấy được thế nên ta quyết định đi tìm hiểu vì sao và cô ấy đã sai ở điểm nào mà cha mẹ ta lại kiên quyết phản đối đến thế, vì ta hiểu cha mẹ ta ông bà không phải là người tự dưng kiên quyết phản đối nếu đó không phải là vấn đề sai trái.”

“Nàng thông minh, nàng xinh đẹp, nàng đa tài đấy là những điều ta nghĩ và có lẽ khi ta yêu ai đó ta sẽ chỉ nhìn thấy điểm tốt của họ thế nên ta đã nghĩ theo hướng khác để nhìn thấy điểm xấu của họ và kết quả là ta chỉ tìm thấy một điểm xấu của nàng đó chính là nàng đã mất cha mẹ từ khi còn nhỏ và được một cặp vợ chồng già nhận nuôi, ta đã từng nghĩ cha mẹ ta phản đối hai người vì nàng không có cha mẹ nhưng ta lại thấy nó buồn cười và vô lý thế nên từ bỏ giả thuyết đấy.”

Chương 131: Cô Gái Ấy