Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 132: Đình Viện Sự Cô Đơn

Chương 132: Đình Viện Sự Cô Đơn


“Và mãi đến tận bây giờ ta vẫn chưa nghĩ ra được lý do mà cha mẹ ta từ chối nàng.”

“Vậy cô gái ấy bây giờ đâu rồi thưa ngài trưởng làng?” Tên đệ tử trẻ thấy thế liền hỏi.

Trưởng làng nghe vậy lắc đầu đáp:

“Ta cũng chẳng biết nữa sau khi cha mẹ ta từ chối nàng, nàng đã bỏ về nhà của hai ông bà đấy rồi trốn trong phòng ai gọi cũng không ra mãi đến một tháng sau ta mới biết là nàng đã rời đi từ lâu rồi.”

“Vậy bây giờ bà ấy ở đâu hả ông nội?” Yên hơi lặng tiếng từ đầu bữa ăn đến giờ, Thủy nhi lúc này mới cất tiếng tò mò hỏi.

Nhưng thứ nhận lại vẫn là cái lắc đầu của trưởng làng, hai mắt nhìn lên trần nhà ánh mắt nhìn xa xăm yên lăng trong thoáng chốc trưởng làng bỗng nói:

“Ta cũng chẳng biết nàng ở đâu nữa, có lẽ là bây giờ nàng đã sang các tòa thành lớn lấy chồng rồi sinh con, có lẽ vậy.”

Tuy tâm tư còn đơn thuần, kinh nghiệm sống còn chưa cao nhưng với linh cảm của một người phụ nữ chỉ cần nhìn qua cái ánh mắt của trưởng làng bây giờ Thủy nhi nàng đã chắc chắn đối phương chưa bao giờ quên được hình bóng của nữ nhân ấy, có chút bực mình nàng hơi chút lớn giọng cất tiếng hỏi trưởng làng mà chẳng thèm lễ nghĩa gì nữa:

“Vậy còn bà nội thì sao? Mà tại sao ông lại biết là bà kia đến những thành phố lớn?”

“Là vì ước mơ của cô gái ấy là đến sống tại những thành phố lớn.” Trưởng làng bình thản nói.

Nhìn thấy sự tức giận, sự khó chịu lộ rõ trên gương mặt của đứa cháu gái năm nay mới mười sáu tuổi của mình ánh mắt của trưởng làng thay đổi chôn sâu nỗi nhớ ấy xuống tận đáy của lòng mình trưởng làng thản nhiên nói tiếp:

“Còn bà nội của con với ta chỉ đơn thuần là một cuộc hôn nhân được sắp đặt dựa trên lợi ích của song phương, làng ta phụ trách sản xuất binh khí, áo giáp, … Còn gia đình nàng thì phụ trách phân phối và bán hàng hóa, họ có quan hệ chúng ta có hàng vậy là đủ rồi.”

Dường như chẳng hề để ý đến sự nóng giận và thiếu lễ nghĩa của cô cháu gái nhỏ khi nói chuyện và hành xử với ông mình, trong mắt mọi người đang ngồi ở đây trưởng làng bây giờ bình thản lắm.

“Đương nhiên bị sắp đặt phải cưới một người mà mình không hề yêu cũng khiến cho ta cảm thấy có chút khó chịu nhất là việc này diễn ra sau khi cha mẹ ta phản đối việc ta với cô gái ấy, nhưng ta nghĩ là bà nội con cũng chẳng thấy thoải mái gì hơn nhưng vì mối quan hệ này dựa trên lợi ích thế nên chừng nào mà lợi ích vẫn còn thì quan hệ còn tốt đẹp.”

Lại uống thêm một ngụm rượu sau đó trưởng làng nói:

“Thành thực mà nói thì ta cũng đã từng nghĩ phải chẳng hai ông bà từ chối gái kia là vì sắp đặt mối hôn sự này, ta đã từng nghi ngờ thậm chí là khẳng định như vậy nhưng còn bây giờ ta cũng chẳng biết nữa, có lẽ ta đã già nên lẫn chẳng.” Nói đến đây ông lại uống thêm một ngụm rượu nữa, trầm ngâm một lúc sau đó ông ấy nói tiếp:

“Nhưng dù sao thì hai người lúc đó đã là vợ chồng rồi ta nghĩ ít nhiều cũng phải tìm hiểu nhau chút và thật vậy như cổ nhân đã nói thì lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, ngọn lửa tình yêu của đôi ta bắt đầu cháy lên trong những đêm trăng, nhưng mà ngọn lửa của đôi ta chưa cháy được bao lâu thì cha con ra đời và lúc đấy tình yêu nam nữ dần chuyển thành tình yêu đối với con cái.”

“Và thời gian thì cứ thế trôi qua, con cái dần lớn, trưởng thành, rời đi rồi cưới vợ, sinh con đẻ cái, … còn ta, có nhiều lúc ở một mình ta tự hỏi nếu như mà năm đó mình cưới cô ấy thì tình yêu của hai người liệu có được bền chặt giống như là lợi ích của ta và bà con không.”

Nói xong ông khẽ cười uống một thêm một ngụm rượu nữa sau đó cũng chẳng thèm để ý đến Thủy nhi bây giờ nữa mà quay sang trò chuyện với nam tử ấy.

Sau khi bữa cơm kết thúc trưởng làng trò chuyện thêm một chút với nam tử ấy sau đó thì xin phép để về phòng nghỉ ngơi, còn nam tử ấy sau khi cơm nước no nê trò chuyện với trưởng làng xong thì cũng đi tắm vì nước đã được Thúy nhi chuẩn bị sẵn rồi.

Đêm khuya ở trong đình viện bên hồ có một nam tử đang ngồi ở đấy, khoác trên mình bộ áo trắng mỏng để lộ phần ngực trắng như tuyết đang lặng lẽ ngồi ở đấy chơi đàn, với một sắc mặt cùng với ánh mắt buồn, không biết có phải là do cố ý không nhưng khi nhìn thấy nam tử ấy buồn dường như cả tiếng đàn cũng buồn theo.

Khoảng một trăm năm trước tại ngoại vi của ngôi làng này người ta phát hiên một cái hồ vô cùng đẹp thế rồi những người trong làng họ quyết định góp tiền để xây một cái đình viện ở nơi đây để cho những đôi nam thanh nữ tú đến tuổi cập kê có thể đến đây để “trò chuyện”.

Nơi đây là nơi đã chứng kiến vô số cặp đôi được hình thành, bên nhau, chia lìa, nhưng do sự kiện đấy xảy ra nam thanh nữ tú đều bỏ đi hết khiến cho nơi đây đã được bỏ hoang mấy chục năm rồi.

Bỗng một cô gái trẻ tay bưng một cái khay, trong khay có một bình trà cùng hai cái chén nhỏ tiến tới nơi này, dường như cảm nhận được cô gái trẻ tiến đến bỗng nhạc tự dưng ngắt trong một nhịp sau đó lại tiếp tục phát tiếp.

Cô gái trẻ bưng cái khay đến với một sắc mặt bình thản nhưng trong mắt khó tránh khỏi sự khó chịu, bực dọc, … nhưng tiếng đàn như thể có mê lực vậy khi nghe thấy tiếng đàn sự khó chịu, bực dọc trong đôi mắt của người thiếu nữ đã dần dần tan biến đi hết.

Dường như không muốn phá vỡ khúc nhạc này cô gái trẻ lặng lẽ tiến đến đặt cái khay xuống dưới sàn nghiêm chỉnh ngồi, lặng nghe nam tử kia tấu nhạc.

Đến tận khi khúc nhạc kết thúc nam tử ấy ngừng đàn lại lúc này cô gái trẻ ấy mới cất tiếng hỏi:

“Đó là một khúc nhạc buồn, tại sao ngài đệ tử lại đàn, chẳng lẽ trong lòng ngài đang có gì phiền muộn sao.”

Ngửa đầu lên, ánh mắt buồn của người nam tử khẽ va chạm vào ánh mắt của cô gái trẻ khiến cho cô gái có đôi chút ngượng ngùng e thẹn.

“Đúng là giống như ông nội của cô chẳng có gì ta có thể giấu được hai người.” Khẽ cười nam tử nói.

Nói xong mắt nhìn trăng hai tay đặt lên cổ cầm, đôi mắt ấy ánh lên sự xa xăm như thể là trong lòng có điều gì thầm kín chẳng thể nói ra vậy.

Quay đầu lại nhìn thấy biểu cảm của cô gái trẻ nam tử khẽ cười rồi nói:

“Đúng là trong lòng có một chút muộn phiền không biết liệu cô nương có muốn nghe tiếng đàn của ta không.”

Không đợi cô gái trẻ đáp lời tiếng đàn đã được cất lên, trước đó tay trái của người nam tử khẽ ngoắc khiến cho cô gái trẻ bỗng bay sang ngồi cạnh mình.

Cô gái trẻ cũng vì thế mà có chút gì đấy ngượng ngùng chẳng nói nên lời chỉ biết ngoan ngoãn ngồi đó lặng nghe nam tử đàn.

Khi tiếng đàn vừa dứt chẳng biết tự bao giờ cô gái trẻ đã tựa đầu vào vai của người nam tử mà ngủ, thấy vậy nam tử ấy chẳng nói một lời khéo léo từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái áo khoác mỏng làm chăn rồi bế nàng lên giống như bế một cô công chúa đang ngủ vậy lặng lẽ rời khỏi đình viện.

Gió khẽ thổi qua đôi nam thanh nữ tú lại đi mất, đình viện bây giờ lại quay về vẻ cô đơn vốn có của mình.

Chương 132: Đình Viện Sự Cô Đơn