Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 133: Trưởng Làng
Nhà của trưởng làng, trong phòng ngủ.
Căn phòng ngủ của trưởng làng là một không gian tối, chưa đầy tám mét, được thiết kế vô cùng đặc biệt, nó không có cửa sổ để thoáng khí mà khi ngủ phải mở khe khẽ cửa ra để tránh ngạt hơi ở trong phòng, ở góc trái của căn phòng được đặt một cái tủ để đựng y phục cùng mấy thứ đồ lặt vặt, bên phải sát tường được đặt một cái bàn phấn nhỏ, cạnh bàn phấn là một cái bàn làm việc của trưởng làng, bên trên được đặt vô số sách vở, …
Căn phòng này không có giường, nếu muốn ngủ thì đêm đêm phải dải đệm ra để nằm ngủ, ở giữa căn phòng là một cái đệm đã được dải sẵn, cạnh đó là một cái đèn nhỏ cỡ khoảng một ngón tay được thiết kế giống với một cây nến bự.
Khác với những loại đèn dầu, nến, … thì cây đèn trong căn phòng mà trưởng làng đang dùng sử dụng năng lượng từ linh thạch để phát sáng, khoảng một trăm năm mươi năm trước tại Đại Phàm Lang triều có một vị vô danh phàm nhân đã sáng tạo ra loại đèn này, lấy năng lượng từ linh thạch để tạo ra lửa và lửa được cây đèn này tạo ra không thực sự là lửa mặc dù nếu ta hơ tay gần gần đối với ngọn lửa này ta sẽ cảm nhận được sự ấm áp của lửa nhưng khi ta chạm vào ngọn lửa này ta sẽ chẳng cảm thấy và chẳng bị sao cả, còn đối những ngọn lửa thường khi ta dùng tay chạm vào thì ta sẽ bị bỏng, đau đớn, ... Thế nên lửa trong cây đèn này không gây cháy và an toàn đối với sức khỏe của người dùng trừ khi là hơ tay vào ngọn lửa đấy quá lâu.
Chính vì những lợi ích đó mà mỗi cây đèn cỡ khoảng một ngón tay trỏ này giá khoảng từ năm mươi cho đến một trăm viên linh thạch tùy chỗ, hơn nữa những cây đèn kiểu này được đánh giá là khá bền, người ta nói là mua xong rồi một nghìn năm sau mới phải vứt, vì chỉ cần linh thạch trong cây nến đấy hết ta thay ra rồi thay viên khác vào là dùng được.
“Đừng khó chịu với nó thế dù sao đi nữa nó cũng chỉ là một đứa trẻ.” Bỗng trong căn phòng chưa đầy tám mét vuông này giọng của trưởng làng vang lên.
“Mà con kia thế nào bà đã cho nó ăn xong chưa?” Giọng của trưởng làng lại một lần nữa vang lên nói tiếp.
“Làm sao, hối hận à?” Ngay sau khi trưởng làng nói xong có một giọng nữ giống với giọng của bà cô người làm từ trong phòng của trưởng làng cũng vang lên.
Ở trong phòng lúc này đang có hai người một nam một nữ, nam thì nằm xuống ở dưới đệm, nữ thì quỳ ngồi ở bên cạnh nam.
Nghe thấy bà cô người làm già nói vậy, trưởng làng khẽ cười tay đặt lên má của bà cô người làm ấy mà nói:
“Không chưa bao giờ hối hận cả.”
Kỳ lạ, cái hành động thân mật cùng biểu cảm của hai người nó có đôi chút không giống với thân phận ông chủ và người làm.
Vuốt ve đôi má già nua của bà cô người làm sau đó trưởng làng cũng buông tay xuống, hai mắt nhìn lên trần nhà mà nói:
“Nếu không phải lúc ấy gia đình ta còn cần hợp tác với gia đình nó, thì khi mà con tiện nhân ấy phát hiện ra chuyện đó ta đã g·iết c·hết nó luôn rồi chứ không phải để nó nửa sống nửa c·hết như này nữa.”
“Còn cả thằng con trai quý hóa của con tiện nhân đấy nữa, nó có vẻ như đã nhận ra và biết được con người thật của cha nó rồi nên nó mới làm cái hành động ngu si là đi ở rể làm mất hết danh dự của gia đình ta hơn nữa nó còn nhất quyết không đem con dâu về đây, thật đáng tiếc không được nếm thử cái mùi vị của cô con dâu đấy, nghe nói nàng hiếu thảo lắm.” Nói xong ông trưởng làng cười cười, một điệu cười man rợ, độc ác.
“Khụ, khụ, khụ, …” Nhưng khi đang cười có vẻ như ông bị sặc một cái gì đấy mà ho lên thành tiếng.
Thấy vậy bà cô người làm mới nhẹ nhàng vuốt ve ở ngực của ông ấy như muốn làm điều gì đó, sau một lúc ông trưởng làng hết ho thì bà cô người làm đấy mới hỏi:
“Thế còn cô gái kia ông có hối hận, hay nhớ nàng không?”
Cơn ho qua đi nghe như vậy trưởng làng hai mắt lại nhìn xa xăm hướng lên trần nhà mà nói:
“Có chứ không bao giờ quên cả.”
“Lời này được nói ra từ mồm của kẻ bệnh hoạn như ông khiến cho người khác phải kinh tởm.” Bà cô người làm nghe vậy thì nhếch mép khinh thường mà nói.
Trưởng làng nghe thế cũng chẳng để ý bỗng ông ánh mắt hướng về cánh cửa phòng đang được đóng kín, ánh mắt tuôn ra sát cơ quay sang bà cô người làm đang quỳ ngồi ở bên cạnh mà nói:
“Mở cửa ra.”
Bà cô người làm nghe vậy thì thản nhiên đáp như thể đã quá quen với việc này rồi:
“Không có ai đâu ông đừng có lo.”
Nói xong nhìn thấy ánh mắt của ông trưởng làng bà cô người làm ấy đành phải chiều theo ý của ông trưởng làng nhẹ nhàng đứng lên đi tới cửa rồi mở ra, cánh cửa được mở toang ra để ông trưởng làng cũng có thể nhìn thấy sau khi ngó trái, nghiêng phải bà cô người làm ấy lại đóng cánh cửa vào rồi đi vào ngồi xuống như cũ bên cạnh ông trưởng làng.
“Đi đêm lắm thì có ngày gặp ma, ông là kẻ sợ ma còn làm những điều ấy làm gì.” Sau khi ngồi xuống thì bà cô người làm nói.
Trưởng làng đang nằm nghe thấy như vậy không có chút bực tức mà trái lại còn cười.
Bà cô người làm thấy vậy cũng chẳng để ý đến điều ấy mà hỏi:
“Vậy còn Thủy nhi thì sao, tại sao đứa con quý hóa của ông biết bản chất của ông đã phải giấu vợ mình đi rồi mà lại đưa một đứa cháu gái đến.”
“Tại vì hổ dữ không ăn thịt con.” Trưởng làng nghe vậy thì đáp, rồi nói:
“Hơn nữa thành ranh con đấy là một kẻ có dã tâm tuy không biết vì sao nó biết được tin mà ngài đệ tử đến nhưng ta đoán chắc chắn con bé đến vì tên đệ tử này, thằng ranh con đấy đinh để con nhỏ từ chim sẻ hóa phượng hoàng đấy.”
“Vậy ông không tiếc sao, Thủy nhi ấy.”
Trưởng làng nghe vậy thì im lặng chẳng nói một lời gì, thấy vậy bà cô người làm cũng đứng lên định rời đi thì trưởng làng gọi lại:
“Đêm nay hãy ở lại nơi này đi vì ta cũng có chút cô đơn ở trong lòng.”
Bước tới gần cửa bà cô người làm nghe vậy thì quay lại mà đáp:
“Ta đã là bà cô già rồi còn làm gì được nữa, ông cứ đợi đi trái sắp chín rồi nếu không tôi nhặt con bé ấy về làm gì.”
“Vậy được.” Trưởng làng nghe vậy thì đáp, rồi nói: “Nếu đi thì nhớ để cửa mở đấy vì ta là người sợ ma mà.”
Bà cô người làm nghe vậy thì mở toang cả cánh cửa phòng ra rồi sau đó rời đi.
Giữa đêm.
Đêm khuya thanh vắng, ở sân sau nhà của trưởng làng trong một khu vườn nhỏ có một người nam nhân đang ngồi ở đấy tu luyện, ánh trăng như ánh đèn chiếu nơi nam tử ấy đang ngồi, dung mạo tuấn tú, áo để lộ ngực, làn da trắng hồng kết hợp với việc tọa thiền dưới ánh trăng chẳng khác nào là một vị tiên đang ngồi thiền cả.
Bỗng tai của nam tử ấy khẽ nhảy từ phía cổng sau của căn nhà một cô gái trẻ thân vận bạch y với mái tóc đen bước vào trong sân nhà.
Thấy vậy nam tử ấy mở mắt ra nhìn cô gái trẻ ấy mỉm cười rồi nói:
“Thúy cô nương đi đâu mà khuya thế, ngộ nhỡ quanh đây có tặc có c·ướp, với dung mạo của của cô thì phải phòng thủ ra sao.”