Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 134: Say hương hoa thì có thể bỏ, thích nữ nhân thì khó thể buông

Chương 134: Say hương hoa thì có thể bỏ, thích nữ nhân thì khó thể buông


Nửa đêm nửa hôm, một nam tử thần thần bí bí, dở dở ương ương chẳng biết tại sao lại ra ngồi ở sân sau tu luyện mà không ngủ, nhưng kỳ lạ ở chỗ mặc dù nam tử ấy đã ẩn đi khí tức của mình vậy mà khi nam tử ấy hỏi cô gái trẻ dường như không giật mình hay là có tý ngạc nhiên gì cả mà trái lại bình tĩnh vô cùng hành động như thể là cô ấy đã biết hắn ở đây rồi vậy.

Bình tĩnh hướng tới nam tử ấy thi lễ chào cô gái trẻ lạnh lùng nói:

“Mong ngài đệ tử thông cảm tiểu nữ có thói quen là trước khi ngủ phải đi dạo một vòng thì mới ngủ được, tiểu nữ biết việc của mình là có lỗi vì đã để cho ngài đệ tử vốn dĩ phải vất vả đêm hôm canh gác ma nữ giờ phải lo lắng, nhưng mong ngài đệ tử chớ lo vì tiểu nữ đi cũng không xa làng hơn nữa quanh đây chẳng có tặc c·ướp, nếu có tặc c·ướp thì mong ngài đệ tử xuất thủ cứu cho và hi vọng ngài thông cảm cho thói quen ích kỷ này của tiểu nữ.”

Lời nói nàng trau chuốt như đã được chuẩn bị sẵn vậy, hơn nữa theo văn nói cùng giọng điệu đối với vị đệ tử trẻ thì khách khí vô cùng, khiến cho vị đệ tử trẻ kia nghe xong cũng có chút khách khí ngượng ngùng đối với cô gái trẻ này.

“Thúy cô nương không cần phải khách khí như vậy ta cũng không làm khó cô nương.” Sau khi nghe xong cô gái trẻ nói tên đệ tử trẻ khách khí cười rồi đáp.

Nghe xong tên đệ tử trẻ nói như vậy cô gái trẻ hiếm có nở một nụ cười rồi xoay lưng định rời đi, nhìn thấy cô gái trẻ rời đi tên đệ tử trẻ có chút ngượng ngùng, một tay gãi đầu ánh mắt không dám nhìn thẳng mặt có chút ngượng ngượng mà ấp a, ấp úng nói:

“Nếu cô nương không ngủ được chi bằng cô nương ở lại đây chúng ta hàn huyên, trò chuyện … một chút dù sao đêm nay ta ở đây canh ma nữ, thân ở một mình cũng … buồn.”

Một tay che miệng, cô gái trẻ nghe xong chàng đệ tử trẻ nói thì khúc khích khẽ cười, sau đó thì nhí nhảnh, tinh nghịch xen lẫn một chút trẻ con đối với vị đệ tử trẻ tuổi trêu đùa nói:

“Vậy, một chút là đủ với ngài rồi hay sao?”

Như tiếng đàn bên tai, tên đệ tử trẻ tuổi lúc này đang ngây người khi nghe cô gái trẻ khúc khích khẽ cười, nhìn sắc mắt của hắn lúc đấy chắc chỉ hận cái tay đã che mất nụ cười xinh đẹp ấy, sau khi nghe cô gái trẻ trêu chọc tên đệ tử trẻ từ ngây người tỉnh lại ấp a, ấp úng nói:

“Nhiều … nhiều chút … cũng được.”

Nhìn thấy tên đệ tử trẻ tuổi ấp a, ấp úng nói mãi mới xong một câu cô gái trẻ lại khúc khích cười, tuy tay vẫn giữ để che miệng nhưng ngay sau đó lại chậm rãi tiến tới chỗ vị đệ tử trẻ đang ngồi.

Trời không mưa cỏ khô ráo, cô gái trẻ sau khi tiến tới thì ngồi xuống bên cạnh vị đệ tử trẻ, chàng đệ tử trẻ lúc này sau khi cô gái trẻ ngồi xuống đã ngượng đến cứng đờ người như một pho tượng vậy, đầu còn chẳng dám nhìn thẳng, mắt còn chẳng dám liếc, nói năng thì chẳng nói được câu nào, cứ như thể là lần đầu được thân cận với con gái vậy, nếu mà mặt ngượng đỏ lên nữa thì chắc là chàng đệ tử trẻ sẽ đào một cái lỗ để chui xuống mất.

Thấy vậy cô gái trẻ lại khúc khích cười rồi trêu trọc nói:

“Ngài đệ tử sao vậy? Chẳng phải là ngài muốn trò chuyện với ta hay sao? Nếu không có chuyện gì thì ta về trước đấy.”

“Cô nương …” Chàng đệ tử trẻ nghe vậy thì đang định nói gì thì bên ngoài có tiếng hét lớn cắt ngang.

“C·H·Ế·T NGƯỜI RỒI, C·H·Ế·T NGƯỜI RỒI.”

Tai nhảy nhảy, chàng đệ tử nghe vậy đang định đứng lên để làm gì thì cô gái trẻ lập tức ngã vào lòng chàng khiến cho lúc này chàng đệ tử trẻ tuổi đơ cứng như cục đá, mặt đã ngượng đỏ ửng cả lên rồi, tim đập thình thịch thậm chí là cô gái trẻ đang ở trong lòng chàng còn nghe tiếng tim chàng đập.

Thành thực mà nói khoảng cách của hai người là quá gần rồi lúc cô gái trẻ ngồi xuống cũng chỉ cách chàng đệ tử chưa đầy một gang tay thế nên sau khi cô gái trẻ ngã vào trong lòng chàng đệ tử khiến cho chàng có chút trở tay không kịp, mặc dù tiết tấu có chút quá nhanh nhưng mà lúc này còn quan tâm gì nữa.

Nước da trắng hồng, bộ ngực mềm mại, mái tóc đen mượt, kết hợp với một mùi hương dịu dàng thoáng qua dễ tan nhanh nhưng lại gây cho người ta thương nhớ, cô gái trẻ lúc này giống như một chú chim sẻ nhỏ sợ hãi niếp vào trong lòng đại bàng vậy.

Khiến cho người khác có một cảm giác chinh phục, gợi lên cho người ta một cảm giác của thượng vị giả, làm thức tỉnh thú tính được che dấu cẩn thận trong mỗi con người, chỉ thiếu một chút nữa thôi chàng đệ tử trẻ đã mặc trời mặc đất đè cô gái trẻ này ra để thỏa mãn d·ụ·c vọng của mình rồi, nhưng nghĩ nghĩ một chút bỗng chàng nhẹ nhàng đẩy nàng ra, hai tay vẫn còn lưu luyến không nỡ rời đôi vai của nàng, nhưng sắc mặt cùng giọng nói thì lại nghiêm khắc nói:

“Lập tức vào nhà đi vào trong phòng rồi đóng cửa lại, đừng kinh động mọi người ta sẽ đi kiểm tra, rõ chưa.”

“Huynh nhớ cẩn thận.” Cô gái trẻ nghe vậy thì gật đầu nói.

Du dương như tiếng đàn nghe xong cô gái trẻ nói hai tay của chàng đệ tử đang đặt trên vai người thiếu nữ càng không muốn rời đi, từng lời nói, hành động, cử chỉ của người thiếu nữ như thể có mê lực nào đó vậy khiến cho chàng đệ tử có chút chần chừ muốn đi mà lại không nỡ rời đi, đúng là: “Say hương hoa thì có thể bỏ, thích nữ nhân thì khó thể buông”.

Nhưng lúc này không phải là lúc để tình tứ, lấy lý trí để hàng phục thú tính nam tử ấy lúc này cứng rắn buông tay mà nói:

“Mau vào nhà đi.”

Sau đó nhanh như một làn gió rời đi khỏi khu vườn, để lại cô gái trẻ đang từ trong sân vội vã chạy nhà.

Đến nơi phát ra tiếng hét nam tử ấy thấy một đám người đang vây quanh một thứ gì đó, trong đám người chủ yếu là thanh niên cùng một vài bác trung niên và một hai ông già chứ không có phụ nữ.

“Ngài đệ tử đến rồi.” Bỗng có một người từ trong đám đông nhận ra hắn đến kêu lên mà nói.

Thấy vậy cả một đám người đều dẹp đường qua một bên để vị đệ tử trẻ ấy đi, quan sát sắc mặt của mọi người hầu như nét mặt của ai cũng nặng nề cả.

Ở giữa đám người có một lão già đang ôm một cái xác không đầu miệng liên tục hô to, gào khóc mà nói:

“C·H·Ế·T NGƯỜI RỒI, C·H·Ế·T NGƯỜI RỒI.”

Gào xong rồi lại khóc, gào xong rồi lại khóc, chứng kiến tràng cảnh ấy ai ở đây cũng khó tránh khỏi thương tâm, quan sát cái xác có vẻ như đây là xác của một người đàn bà hẳn là vợ ông lão, ông lão bây giờ đang thương tâm như vậy nam tử ấy cũng không có vội vàng đến để kiểm tra mà đứng lặng đấy chờ đợi.

Cứ ôm lấy cái xác, gào rồi lại khóc, gào rồi lại khóc, ông lão bây giờ giống như thể là một đứa trẻ vậy chứ không phải là một lão già đã có tuổi nữa.

Nhìn sang vị nam tử trẻ tuổi ông lão bỗng ngừng khóc lại đặt cái xác bà vợ đã bị mất đầu xuống chẳng biết đã cất từ khi nào rút ra một mảnh thủy tinh sắc nhọn mà lao tới, mọi người lúc nãy mới còn thương tâm bây giờ thì lại ngỡ ngàng gần như tất cả mọi người lao lên định cản thì nam tử ấy đã nhanh hơn một bước tác động nhẹ một chút vào vùng cổ khiến cho lão già ngất đi rồi.

Chương 134: Say hương hoa thì có thể bỏ, thích nữ nhân thì khó thể buông