Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 135: Lửa Nóng Rèn Kiếm, Lửa Nóng Rèn Người

Chương 135: Lửa Nóng Rèn Kiếm, Lửa Nóng Rèn Người


Trong thực tế vì vùng cổ là vùng có động mạch chủ và nhiều giây thần kinh, nên khi có lực tác động sẽ làm cho máu giảm cung cấp lên não sẽ khiến thần kinh choáng váng t·ê l·iệt trong một khoảng thời gian nhất định nếu không có người sơ cứu kịp thời sẽ rất nguy hiểm.

Sau khi lão già b·ị đ·ánh ngất một tay nam tử ấy nhẹ nhàng đỡ lấy ngất đi lão già để tránh việc ngã xuống đất, nhẹ nhàng đặt lão già xuống đất từ trong nhẫn không gian hắn lấy ra một con dao nhỏ, sau đó lấy dao đâm nhẹ vào cánh tay của lão già ấy, máu tươi của lão già chảy ra con dao, rút dao ra nam tử ấy ngay trước mặt của tất cả mọi người liếm.

Nói thật là người dân trong làng tối nay sau khi mà chứng kiến cái cảnh một ông già ôm cái xác của người bạn cùng giường suốt mấy chục năm trời mà khóc, đã có chút gì đấy khó chịu, bực dọc, buồn cũng có, có lẽ là làm việc trong môi trường lò rèn nóng bóng lâu cũng khiến cho tính cách của con người thay đổi, mỗi nơi một khác, mỗi người một tính, mặc dù là n·gười c·hết thì không phải là bọn họ, cũng chẳng phải là nữ nhân của bọn họ và gần như chẳng gì liên quan đến bọn họ cả, nhưng dù sao thì cũng là người một làng, nhìn cái cảnh này cũng khiến cho bọn họ có chút gì đấy không thoải mái, khó chịu và buồn.

Nhưng giờ đây chứng kiến cái cảnh mà nam tử ấy đâm con dao vào cánh tay của đàn ông vừa mới mất vợ ấy khiến cho bọn họ có chút không thoải mái, nhưng dù sao lý trí vẫn còn, nó vẫn thuyết phục được bọn họ là đây hẳn là một thủ đoạn hoặc là phương thức để điều tra nhưng mà nó vẫn khiến cho họ có chút không thoải mái.

Tất nhiên mỗi nơi mỗi khác, mỗi người mỗi tính, một số người sau khi chứng kiến cảnh đấy có chút bực tức, nóng tính, định lao lên để làm gì đấy nhưng sau đó thì bị những người khác ngăn cản lại.

Còn nam tử ấy thì dường như chẳng để ý đến việc đấy, sau khi liếm máu của lão già, miệng chẹp chẹp mấy lần thì mắt bỗng mở to, như thể là có một việc gì đấy khiến cho nam tử ấy vô cùng ngạc nhiên vậy.

---------

*Chú thích: Bột cảm xúc không có màu, không có mùi, không có vị, nhưng có hai cách để nhận biết được người kia bị dính bột cảm xúc, thứ nhất hành động như thể người mất trí thích gì làm nấy, tùy tâm sở d·ụ·c, thứ hai đối với trường hợp vừa mới sử dụng, vừa mới hít, hay ăn vào, với liều lượng khoảng chừng một hoặc hai hạt thì trong khoảng ba canh giờ đầu máu của người ấy sẽ có vị ngọt.

---------

Dân làng nhìn thấy ánh mắt của tên đệ tử trẻ thì định hỏi điều gì đấy nhưng khi thấy ánh mắt của tên đệ tử trẻ đảo quanh tất cả mọi người giống như một con hung thú đang bảo vệ con mồi thì chẳng ai dám cất lời lên hỏi cả.

Ánh mắt của tên đệ tử trẻ sau đó lướt qua thân thể của lão già, bỗng thấy ở trong túi quần có thứ gì lồi lên, nhẹ nhàng lôi thứ đó ra, từ biểu cảm của nam tử ấy có vẻ như nhận biết thứ này.

Viên đá phát ra ánh sáng trắng có tạo hình giống như một viên pha lê vậy, đây hẳn là một viên Đá Lưu Cảnh.

---------

*Chú thích: Đá Lưu Cảnh, tên như ý nghĩa Đá Lưu Cảnh có hai tác dụng, một là lưu cảnh, hai là xem những gì đã được lưu, nó có thể lưu lại cảnh giống là một bức ảnh hoặc là một thước phim, còn việc nó có thể lưu bao nhiêu cảnh, hay là thước phim có thể lưu dài bao nhiêu, xem được mấy lần, … là tùy vào chất lượng của đá.

Cách sử dụng vô cùng đơn giản khi dùng thì bóp nhẹ vào đá một cái sau đó là truyền vào trong đá một ít năng lượng sau đó lưu cảnh hay xem những gì đã lưu là tùy ý mình, có thể xem những gì đã được lưu bằng cách là sau khi truyền vào trong đá năng lượng trọn thứ mình muốn xem và hình ảnh sẽ được truyền trực tiếp vào trong đầu.

---------

Tay nhẹ nhàng bóp một dòng năng lượng vô hình từ tay của nam tử ấy chảy vào cục đá những hình ảnh lập tức được truyền vào trong đầu.

---------

“Ông nó à vào ngủ thôi.”

Trong đêm khuya thanh vắng có một lão già đang ngồi tại sân sau một mình uống trà, không giống như trưởng làng có một sân sau rộng rãi thoáng mát thì ở đây sân sau của căn nhà này chắc cũng chỉ bằng phòng ngủ của trưởng làng, nhưng nhìn vẻ mặt của lão già này có lẽ chẳng vì thế mà bận tâm, dường như đã quen rồi, không ham nhà cao, cửa rộng nữa.

Ngồi trên ghế uống trà một mình lão già ấy có vẻ cũng chẳng buồn, dường như ở cái tuổi ấy có trăng, có gió làm bạn vậy là đủ rồi.

Ở trong nhà tiếng của một người phụ nữ vang lên, nghe xong lão già ấy cũng không vội mà ngâm nga hát:

“Bà nó ơi làm sao mà phải sợ vậy, ma nữ nào tìm đến ta đâu, đã có ngài đệ tử ở đây, ma nữ nào dám tìm đến, còn nếu em sợ thì hãy vào đây, vào đây, vào trong vòng tay của anh, cô gái ạ.”

Sau khi lão già ấy cất tiếng hát xong thì ở trong nhà phát ra tiếng chửi:

“Đêm hôm rồi còn hát gì nữa mau đi ngủ đi.”

“Già rồi mà còn như một đứa trẻ.” Bà lão sau khi chửi xong thì lẩm bẩm.

Còn ở bên ngoài lão già sau khi nghe xong bà lão chửi thì vẫn bình thản uống, sau khi uống xong thì bình thản cười mà đáp:

“Đây đây tôi vào đây với bà đây.”

Miệng thì nói vào ngủ nhưng tay thì vẫn rót trà, môi vẫn treo một nụ cười, sau khi cốc trà thứ hai vừa rót xong thì lão già nghe thấy tiếng hét của bà cụ ở trong nhà khiến cho lão già giật mình làm rơi luôn đang cầm trong tay ấm trà, nhưng dường như lão già ấy không quan tâm điều đấy sau khi nghe thấy tiếng hét mặc cho ấm trà rơi lão già vội vàng lấy cái thân già phi thẳng vào nhà.

Nhưng khi vào trong nhà thì đã muộn bà lão già đ·ã c·hết, đầu lìa khỏi cổ, h·ung t·hủ vẫn còn đứng đấy nhưng dường như tóc quá nhiều che mặt khiến cho không ai thấy được khuôn mặt của ma nữ ấy, nhưng nhìn thân hình thì có vẻ như đối phương là một cô gái trẻ.

---------

Cảnh đã lưu kết thúc khi tiếng hét của lão già cất lên, viên đá lưu thạch trong tay của người nam tử ấy cũng tan biến thành cát bụi, gió thổi bụi bay.

Nhẹ nhàng bế lão già lên, đặt vào trong tay của một người thanh niên trông có vẻ lực lưỡng nhất sau đó nam tử ấy từ tốn nói, trong giọng nói mang theo một chút đồng cảm, tiếc thương:

“Làm phiền băng bó lại v·ết t·hương rồi chăm sóc cho ông ấy hộ ta, nếu như sáng mai ông ấy tỉnh lại thì bảo với ông ấy là người đi rồi đừng quá thương tiếc, còn bà ấy thì sau khi ta kiểm tra còn có manh mối gì không sẽ đi chôn xác thay cho, làm phiền.”

Tên thanh niên ấy cũng chẳng có chút khách khí đối với vị đệ tử mà trái lại đối với thái độ này của nam tử ấy dường như sự bực tức trong lòng thanh niên ấy đã tan biến chỉ đơn nói “Vâng ạ rồi bế lão già đang ngất rời đi.”

Sau khi lão già đã được bế xong thì tên nam tử ấy mới quay ra đối với mọi người mà nói:

“Ma nữ giảo hoạt, thực lực tạm thời không biết nhưng để phòng chư vị kể cả là đêm nay, đêm mai, hay nhưng đêm khác nếu có sự kiện tương tự diễn ra thì đừng cậy mình là đàn ông ma nữ không g·iết mà ra ngoài, để an toàn cho tính mạng thì các vị hãy ở trong nhà, khóa chặt cửa, trong khoảng thời gian này đừng rời làng vội để tránh ma nữ điên loạn g·iết người.”

Chương 135: Lửa Nóng Rèn Kiếm, Lửa Nóng Rèn Người