Vạn Cổ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 136: Tư Tâm
Khác với tóc của bà cụ già đa phần là đã bạc trắng, sợi tóc này dài, đen và mượt kết hợp với hình ảnh từ đá lưu cảnh ban nãy hung khí rõ ràng là sợi tóc này, nhưng nam tử ấy đã lộ rõ vẻ khó hiểu ở trên mặt vì một sợi tóc cho dù có nằm trong tay của một vị tẩy trần cảnh thì cũng khó có thể vô thanh vô tức trong giây lát đoạt mạng người, điều này chỉ khả thi khi sợi tóc này tương tự như sợi dây thép nhưng sau khi nam tử ấy dùng chút lực kéo căng ra thì sợi tóc này đã đứt rồi.
Nói xong hắn chậm rãi tiến đến xác của bà cụ mặc cho những biểu cảm kỳ quái lúc ẩn lúc hiện trên khuôn mặt của mọi người, tuy ngoài mặt thì không ai nói gì nhưng trong lòng thì ai cũng có tâm tư khác, có tức giận có buồn bã, thương thay vì làng này cũng chẳng có nhiều người đa phần là thân quen cả nên c·hết đi một người cũng giống như là mất một khúc ruột vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Những người tu hành như huynh tu hành là phải liên tục ngồi như vậy sao?”
Suốt quãng thời gian đấy người dân tuy ở trong nhà những vẫn quan sát, vẫn kỳ vọng, tuy rằng bọn họ đã thất vọng quá nhiều lần nên không dám trao niềm tin nữa rồi nhưng lúc này bọn họ không tin cũng phải tin, thế nhưng khoảng một tiếng sau nam tử ra ngoài với khuôn mặt khó hiểu, những người dân trong làng đang quan sát đã triệt để thất vọng rồi.
Lộ rõ vẻ khó hiểu, nam tử ấy sau khi làm đứt sợi tóc thì kiểm tra quanh thân thể bà cụ một lần nữa xem có đá lưu cảnh hay những cái gì tương tự không rồi sau đó đi vào trong nhà xem như thế nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quan sát xác của bà cụ, sau khi kiểm tra một lượt nam tử ấy có thể chắc chắn là bà cụ chỉ mới c·hết mà thôi, nhìn sang phần cổ đây là một vết cắt rất gọn, đao kiếm khó mà tạo nên được, để tạo nên được v·ết t·hương này thường thấy ở những v·ũ k·hí tương tự như dây sắt mỏng, nhưng nếu muốn dùng thì dây sắt phải đủ sắc bén cùng người dùng phải đủ lực mới có thể sau khi quấn qua cổ là cắt được đầu người, thế nên đây là một v·ũ k·hí khó có thể g·iết được người, đương nhiên nếu nó nằm trong tay của một vị tẩy trần cảnh thì việc đấy hoàn toàn khả thi nhưng thứ duy nhất nằm ở hiện trường là một sợi tóc của nữ nhân.
“Thủy cô nương không biết đã ăn gì trưa?” Bỗng đang đi nam tử ấy cất tiếng hỏi, điều này khiến cho Thủy nhi giật mình mà vội đáp:
“Đi nào vào trong nhà thôi, ở ngoài lâu quá rồi.”
Nhưng nam tử ấy lại đáp: “Thủy cô nương tối qua ngủ có ngon không?”
Nam tử ấy dường như chẳng nhận ra mà nếu nhận ra chắc có lẽ cũng chẳng để tâm tới điều ấy, ôm lấy cái xác không đầu cùng với cái đầu bị chặt mất của bà cụ nam tử ấy lặng lẽ rời đi.
Một đám người dân trong làng lúc này đang kéo đến trước cửa nhà của trưởng làng yêu cầu được gặp ngài đệ tử điều này đã buộc trưởng làng phải lê cái thân già ra khỏi cửa đề hòa giải, mặc dù không rõ sự tình tối qua là gì cũng chẳng rõ mọi chuyện hoàn toàn ra sao chỉ biết là có người bị g·iết nhưng lúc này không phải là lúc quan tâm chuyện ấy, vì lúc này người dân trong làng dường như muốn loạn rồi.
Sáng hôm sau.
Nhắc đến sự kiện tối qua nàng còn có chút ngượng ngùng, dù sao th·iếp đi ở một nơi đồng không mông quạnh với một nam nhân như thế lấy thân phận địa vị cùng với tu vi của đối phương cho dù có dở trò đ·ồi b·ại với mình thì mình cũng chẳng làm được gì, nhưng cũng may nhờ điều này mà nàng biết được đối phương là người tốt sẽ không làm những hành vi hạ tiện như thế, nhưng cứ mỗi lần tưởng tượng ra cái cảnh đối phương ẵm mình vào trong lòng rồi bế về tận giường, trải chiếu, đắp chăn cho mình, khiến cho nàng có đôi lúc không tự chủ được mà ngượng ngùng.
Giống như cá nằm trên thớt, tiến không được mà lùi không xong, những người dân trong làng vốn đã suy nghĩ đến vấn đề ma nữ đã từng chỉ g·iết mỗi phụ nữ mới lấy chồng giờ lại g·iết thêm cả những người phụ nữ đã lấy chồng lâu nữa nhưng họ dường như không quá là sợ hãi đối với điều đấy như bây giờ, vốn bọn họ đã muốn đi rồi, tuy là rời xa quê hương nhưng ít nhất cũng giữ được một mạng, trời cao đất rộng, cao thủ như mây cho dù ma nữ có muốn đuổi cùng g·iết tận thì cũng làm sao mà đuổi được, nhưng bây giờ chỉ vì một câu nói khiến cho bọn họ cũng chẳng dám đi nữa vì bọn họ nghĩ là không tự dưng đối phương lại nói như vậy, điều đó chứng tỏ là ắt có nguy hiểm nhưng nguy hiểm là gì thì bọn họ không biết và cái cảnh mà phải khóa cửa chốn trong nhà cho bọn họ cảm giác giống như là cá nằm trên thớt vật chờ ma nữ đến g·iết vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người này nói, người kia cũng nói nếu không phải là người trong cuộc thì có lẽ còn tưởng họ đi cãi lộn rồi, nhưng sau khoảng mười phút dưới cái tài hòa giải của trưởng làng mọi người đã nguôi đi chút chút, tuy trong lòng ai đó chắc vẫn có chút không thoải mái nhưng sau đó là tản đi hết, ai về nhà nấy hoặc là đi đâu thì đi.
“Ta đã ăn qua qua rồi.”
Còn nam tử ấy sau đêm qua trở về thì liền ở ngoài vườn tu luyện mà cũng chẳng vào nhà thẳng đến gần trưa thì mới thôi.
Thấy vị đệ tử trẻ sau câu nói đấy chỉ lặng yên quan sát xác của bà cụ mà chẳng nói gì những người trong làng có một vài người muốn nói điều gì nhưng thôi, sau đó chẳng nói chẳng rằng, ai cũng biết ý, nhà ai nấy về. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe xong câu hỏi đấy của nam tử Thủy nhi có chút ngượng ngùng, không biết là do nắng nóng hay là do người mà mặt có chút đỏ đỏ lên, mang theo một chút ngượng ngụng của con gái mới lớn mà khách khí đáp:
Nhưng cái đang chiếm cứ nhiều nhất ở trong đầu bọn họ là sợ hãi, vì một câu nói kia của nam tử ấy đã khiến cho bọn họ phải suy nghĩ, đúng như nam tử ấy nói trước kia ma nữ cơ hồ chỉ g·iết mỗi phụ nữ mới lấy chồng còn bây giờ thì sao ma nữ đã g·iết luôn cả những người phụ nữ đã lấy chồng từ rất lâu vậy còn tương lai thì sao ai có thể biết được ma nữ đang nghĩ gì nhỡ đâu nó sẽ g·iết luôn cả đàn ông thì sao thế nên hiện tại sự sợ hãi đang chiếm cứ lấy tâm trí của bọn họ, lòng người lúc này chưa đến mức loạn nhưng cũng đã hoang mang rồi.
Chương 136: Tư Tâm
“Ờm, cảm ơn công tử đã bế ta về tận giường, hôm qua đã vất vả cho ngài quá.”
“Không vất vả, được có cơ hội ôm mỹ nhân như Thủy cô nương đây cũng là vinh hạnh của ta rồi, nào.” Nói xong nam tử ấy đưa một tay tới.
Đôi mắt mĩ lệ chớp chớp, đôi môi xinh đẹp của Thủy nhi cất những tiếng vàng ngọc hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thật là, cô nương không cần phải ngượng ngùng như vậy, nếu đói thì chúng ta ăn đi, ở đây ta vẫn còn một hai cái bánh được sư tỷ chuẩn bị cho khi đi đường.”
“Vâng.” Thủy nhi nhỏ nhẹ nói.
Nhưng rồi khi nàng vừa nói xong thì bụng nàng lại nhẹ kêu lên một tiếng thấy vậy nam tử ấy mới cười mà nói:
Mở mắt ra, trước mặt của nam tử ấy bây giờ đang ngồi là một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp rồi, nhưng dường như chỉ mỉm cười mà chẳng để tâm đến điều ấy nam tử ấy đứng dậy vươn người một cái.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.