Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 137: Mỉa Mai Hồ Lô
Nói xong, tìm một bãi cỏ đẹp đôi nam thanh nữ tú ngồi xuống từ trong nhẫn không gian nam tử ấy lấy ra một cái bọc nhỏ được đóng gói cẩn thận, khéo léo mở bọc ra ở trong đó đã có hai miếng bánh tuy không còn mới nhưng chắc vẫn ăn được, đưa cho Thủy nhi một miếng sau đó chính mình thì ăn một miếng, sau khi ăn xong thì Thủy nhi hỏi:
“Mà ngài công tử vậy vụ án tối qua nàng đã tìm ra ma nữ ở đâu chưa?” Vì miếng bánh cũng chẳng hề lớn nên chỉ trong chốc lát Thủy nhi đã ăn xong mặc dù nàng ăn rất từ tốn.
Còn nam tử ấy sau khi nghe nàng nói thì mới nuốt xong miếng bánh, quay sang nhìn nàng khẽ cười tay vuốt nhẹ đôi môi nàng lấy đi một hai miếng vụn bánh đang còn sót lại bỏ vào miệng rồi nói:
“Vẫn có một, hai chi tiết hơi khó hiểu và ma nữ cũng không phải là loại hữu dũng vô mưu có tu vi mà không có não.”
“Vậy … vậy sao.” Lúc này Thủy nhi sau cái hành động vừa rồi nàng đã ngượng ngùng đến nỗi mặt đỏ cả lên rồi, mắt cũng chẳng dám nhìn thẳng khuôn mặt hắn, giọng có chút run run vì ngượng, giống như những cô gái mới lớn lần đầu được tiếp xúc với nam nhân mà mình thích vậy.
“A, ngài trưởng làng.” Trong lúc Thủy nhi đang ngượng ngùng thì trưởng làng đã từ trong nhà chậm rãi tiến đến, mặc dù vừa mới phải đi hòa giải một đám người trong làng xong nhưng dường như trưởng làng khi thấy cảnh trong lúc dầu sôi lửa bỏng, dân điên n·gười c·hết, cháu gái mình đang hái hoa bắt bướm với một nam nhân khác cũng không có chút giận dữ nào trên khuôn mặt mà trái lại tươi cười nói:
“Đêm qua vất vả cho ngài đệ tử quá.”
“Ngài trưởng làng đừng nói vậy đêm qua là ta đã thất trách để ma nữ chạy mất.” Nam tử ấy nghe vậy thì đáp.
Nhưng trưởng làng lại nói:
“Đấy cũng không phải là lỗi của ngài đệ tử chỉ trách ma nữ quá giảo hoạt mà thôi.”
Như đã được chuẩn bị sẵn, trưởng làng từ trong ngực lôi ra một quyến sổ rất dày rồi đưa hướng về vị đệ tử mà nói:
“Hôm qua cũng là lão phu thất trách không đưa cái này sớm, hôm nay mong ngài đệ tử nhận lấy cái này hy vọng nó có thể giúp cho ngài đệ tử trong quá trình truy bắt ma nữ.”
“Thưa ngài trưởng làng, đây là?” Vị đệ tử trẻ hỏi.
Trưởng làng đáp:
“Thưa ngài đệ tử, từ khi lên chức trưởng làng đến bây giờ lão già này đã tập được thói quen ghi chép về mỗi việc xảy ra trong ngày ấy của cái làng này, ở trong này cũng có những ghi chép về những vụ án ngày trước hy vọng nó có thể giúp được ngài đệ tử.”
Nghe vậy vị đệ tử trẻ hớn hở lấy hai tay để nhận rồi nói:
“Cảm ơn ngài trưởng làng nếu như trong này có chi tiết để có thể bắt ma nữ thì lần này ngài lập được đại công rồi đấy.”
“Nào có, nào có.” Trưởng làng nghe vậy khoát tay nói. “Lão phu cái thân già này cũng sắp xuống lỗ rồi còn ham công tiếc việc làm gì nữa, đối với lão già này bây giờ chỉ mong cho ngôi làng được bình an, ma nữ bị diệt mất, để những người con xa quê có cơ hội được trở về làng thăm quê cha đất tổ vậy thôi.”
“Trưởng làng ngài yên tâm ta sẽ cố gắng để giảm t·hương v·ong hết mức có thể, tiêu diệt ma nữ và mang lại bình an cho ngôi làng.” Vị đệ tử trẻ tự tin mà nói.
“Vậy trăm sự nhờ ngài đệ tử.” Trưởng làng nghe vậy cười rồi nói, sau đó quay lưng trở lại vào nhà.
Buổi sáng nhanh chóng qua đi với sự giúp đỡ của Thủy nhi thì chỉ sau một buổi sáng những chi tiết quan trọng trong quyển sổ có liên quan đến ma nữ đều được nàng tổng hợp hết một cách cụ thể, chi tiết, phải công nhận là ở phương diện này nàng có tài, nam tử ấy gần như chẳng phải là gì cả chỉ việc đợi sau khi nàng tổng hợp xong thì đọc những điều đấy xem nó có liên quan đến vụ án không thôi.
Nhưng có lẽ nhờ sự việc lần này mà đôi nam thanh nữ tú này trở nên thân cận nhau hơn, Thủy nhi dần bớt đi sự ngượng ngùng khi ở cạnh hắn và vì thế mà từ sáng cho đến tận bây giờ cả hai vẫn quấn quýt bên nhau mãi không rời.
Nếu không phải vì trước đó khoảng một hai phút bà cô kia gọi vào nhà ăn cơm thì có lẽ bây giờ mặc cho trời nắng, đất dơ đôi chim non này vẫn còn quấn quýt bên nhau cả ngày ở ngoài này.
Bây giờ sau khi bà cô gọi, Thủy nhi đã là một cô bé ngoan đi vào nhà rửa tay còn nam tử ấy thì vẫn đang ngồi ở đây ngắm trời ngắm đất, cầm lấy quyển sổ bỗng nam tử ấy xé đi mất một trang trong cuốn sổ rồi đốt nó chung với cả tờ giấy tổng hợp các chi tiết mà Thủy nhi đã phải dày công vất vả trong suốt cả một buổi sáng để ghi ra, sau khi cả hai tờ giấy đều hóa thành cho bụi lúc này hắn mới cầm lấy cuốn sổ để đi vào nhà.
Hai bàn tay sau khi được rửa xong, nam tử ấy bước ra bên ngoài thì đã thấy ở đó có một nữ nhân đang đứng đợi, gương mặt xinh đẹp, sắc mặt lạnh lùng, tóc buộc búi cao, thân vận bạch y, nhìn thấy nữ nhân ấy xong nam tử ấy bất chợt mà ngượng đỏ cả mặt lên rồi ngượng ngùng khẽ nói:
“Thúy cô nương … tốt.”
Nhưng trái lại nàng dường như chẳng hề quan tâm gì đối với hắn, chỉ lạnh lùng nói:
“Trưởng làng mời ngài đệ tử đến ăn cơm.” Nói xong nàng quay lưng rời đi mà chẳng hề nói thêm câu gì.
Điều này tự dưng khiến cho nam tử kia đang từ ngượng ngùng trở thành khó hiểu, biểu cảm của hắn bây giờ lộ rõ cứ như thể là đang nghĩ mình đã làm gì sai vậy, bởi vì cái thái độ mà nàng bày ra hiện tại nó giống như thể là nàng đối với hắn là một người xa lạ, khác hoàn toàn đối với tối qua.
Nhưng khi cả hai đi đến gần cửa nàng bỗng thì thầm vào tai hắn khẽ nói:
“Công tử buổi sáng nay với Thủy cô nương vui vẻ ha.”
Nói xong còn chẳng để hắn giải thích một lời nàng bỗng mở cửa phòng ăn ra bên trong đấy đã có trưởng làng cùng Thủy nhi đang ngồi sẵn.
Cánh cửa phòng ăn vừa mở ra bước vào trong phòng, trưởng làng cùng với Thủy nhi đã đón tiếp hắn bằng một khuôn mặt niềm nở.
“Vất vả cho ngài đệ tử quá vì cái làng này mà không quản cơm nước.” Trưởng làng niềm nở mỉm cười mà nói.
Vẫn còn đang vương vấn một chút ngượng ngùng trên khuôn mặt sau câu nói của Thúy nhi chàng đệ tử trẻ gượng cười rồi nói:
“Vâng, đã để mọi người phải đợi lâu.”
Chỗ ngồi vẫn được sắp xếp như lần trước Thủy nhi cùng Thúy nhi ngồi hai bên cạnh trưởng làng còn chàng đệ tử trẻ ngồi một bên đối diện với trưởng làng.
Ngồi xuống mâm cơm bỗng chàng đệ tử trẻ từ trong nhẫn không gian, lục lọi một chút dường như đang tìm một thứ gì đấy sau khoảng một phút thì mới lấy ra được một bình hồ lồ, không biết bên trong đấy có chứa gì nhưng mà mặc dù chưa mở nắp ra nhưng mùi thơm từ cái bình hồ lô ấy đã bay khắp phòng rồi.
Trưởng làng ngửi thấy mùi thơm không nhịn được mà khẽ hỏi:
“Ngài đệ tử trong này có chứa gì vậy?”
Chàng đệ tử trẻ nghe vậy thì cười đáp:
“Đây là món quà thay cho lời cảm ơn của ta đến cho trưởng làng vì đã cho ta chỗ ăn, chỗ ngủ ở đây trong mấy ngày cùng với hôm nay đã cho ta mượn quyển sổ mang lại sự giúp ích cực kỳ lớn cho vụ án ma nữ.”
Trưởng làng nếu trong hoàn cảnh bình thường sẽ còn khách khách, khí khí nhưng hôm nay dường như cái bình hồ lô ấy có mê lực gì đấy khiến cho trưởng làng không nhịn được mà hỏi: