Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 138: Người Trong Tim
Nam tử ấy sau khi nghe trưởng làng hỏi xong cũng chỉ mỉm cười mà không nói, lấy ra bốn cái cốc sau đó tuần tự rót rồi đưa cho mọi người.
Cầm lấy cái cốc đang chứa thứ dung dịch màu cam cam vừa được nam tử ấy rót xong rồi đưa đến khẽ ngửi một cái, một mùi hương thơm đến điếc cả mũi ngay lập tức sộc thẳng lên mũi của trưởng làng nhưng dường như trong lòng vẫn có một thứ gì đấy e ngại chưa dám uống, trưởng làng không nhịn được mà hỏi một lần nữa:
“Thưa ngài đệ tử không biết đây là nước gì mà thơm đến vậy?”
Nhưng vị đệ tử trẻ nghe xong cũng chỉ mỉm cười không nói gì, trưởng làng lúc này lại thấy hơi do dự cái thứ nước ma lực này dường như nó đang nhồi nhét vào đầu của trưởng làng những cái suy nghĩ những lời dụ hoặc như nếu không uống thì quả thực là phung phí của trời, thứ nước thơm như thế này thậm chí còn thơm hơn cả nước hoa nếu mà nó không uống được thì ngài đệ tử đã không rót rồi, …
Những lời dụ hoặc từ thứ nước mê người đến thế nhưng kinh nghiệm của trưởng làng đã mách bảo là không nên uống những thứ nước mà mình k·hông r·õ n·guồn g·ốc.
Thủy nhi ngồi bên cạnh ngửi thấy mùi thơm đến điếc cả mũi từ thứ dung dịch mình đang cầm trong tay, sau đó quay sang nhìn ông của mình như thể là nàng đã nhìn thấu những điều ông đang suy nghĩ trong lòng vậy rồi nàng lại quay sang nhìn ly nước của mình và tự hỏi rốt cuộc thứ dung dịch này là gì mà lại khiến cho ông mình một vị trưởng làng hơn sáu mươi tuổi, mấy chục năm kinh nghiệm trên đời lại phải do dự vì một ly nước.
Nhưng sau khi nhìn sang nụ cười của vị đệ tử trẻ nàng quyết định chọn tin tưởng và uống hết ly nước đang cầm.
Nhìn thấy cháu mình đã uống trưởng làng lúc này cũng chẳng do dự nữa mà uống luôn, hương vị từ thứ nước đấy chảy vào trong miệng của một ông già hơn sáu mươi tuổi như muốn khuấy đảo vị giác, làm sống lại một phần trong ông vậy, sau khi tận hưởng xong cốc nước trưởng làng lúc này không nhịn nổi mà thốt lên:
“Cảm ơn ngài đệ tử đã cho lão phu cùng với hai đứa cháu này tận hưởng thứ nước quý báu, nhưng lão già này có một chút thắc mắc, nếu như sai thì mong ngài đệ tử tha thứ cho sự hiểu biết vụng về của lão già này.”
“Ngài trưởng làng cứ nói đi đừng khách khí như thế.” Vị đệ tử trẻ cười rồi nói.
“Được ngài đệ tử cho phép thì lão già này cũng thắc mắc hình như đây không phải là rượu có phải không?” Trưởng làng sau khi được sự cho phép của vị đệ tử thì hỏi.
Vị đệ tử trẻ mỉm cười sau khi nghe trưởng làng hỏi thì không nói gì lặng yên uống hết ly nước trong tay rồi sau đó mới nói:
“Đúng vậy, ngài trưởng làng không hổ danh là người có kinh nghiệm, đây đúng là không phải rượu mà là nước hoa quả.”
“Vì ta là người không thích uống rượu mà sư phụ ta thì trái ngược yêu rượu đến cuồng hơn nữa sư phụ có sở thích tự ủ, tự chế ra rượu sau đó là đêm đi tặng người, biết ta không thích rượu thế nên trong một dịp để tặng quà cho ta sư phụ đã chế ra một loại nước hoa quả để cho ta dùng.”
“Trân quý vậy cho lão phu uống có phải hơi…” Trưởng làng nghe vậy thì tỏ vẻ có chút áy nấy ngượng ngượng, nhưng vị đệ tử trẻ nghe xong thì sảng khoái cười rồi nói:
“Không sao, ta vốn chẳng thích uống một mình, hơn nữa dù rượu hay nước có trân quý đến mấy thì sau khi uống vào rồi đi ra thì nó cũng thành một thứ nước dơ bẩn, thế nên là thay vì khư khư giữ cho mình ta đem cho mọi người uống cùng luôn cũng coi như là để cảm ơn cho trưởng làng, cùng mọi người đã cho ta tạm trú ở đây, có cơm, có nước đầy đủ hơn nữa lại còn là giúp đỡ ta trong vụ án nữa.”
“Ngài đệ tử khách khí quá.” Trưởng làng nghe xong thì cười rồi nói:
“Việc ngài đệ tử có thể ở đây, ăn cơm, uống nước ở nhà ta đã là vinh hạnh cho ta rồi, hơn nữa việc giúp đỡ được ngài trong vụ án đã là việc mà ta phải làm rồi, nay lại được ngài tặng thứ nước này không biết ơn phải trả bao nhiêu thì mới đủ nữa.”
“Vậy thì ngài trưởng làng không biết có muốn uống thêm nữa không?” Nam tử ấy tuy miệng thì hỏi vậy nhưng tay đã lấy cái cốc không của vị trưởng làng rồi rót thêm nước hoa quả từ bình hồ lô vào.
Trưởng làng thấy vậy thì có chút ngượng ngượng khách khí nói:
“Ngài đệ tử làm thế này lão phu cũng có chút ngượng quá.”
“Không sao đâu trong bình này nhìn vậy thôi chứ còn nhiều lắm.” Nam tử ấy sau khi rót xong nước vào cốc thì đưa cho ngài trưởng làng rồi cười nói.
Vị trưởng làng tuy có hơi ngại nhưng mà không thể cưỡng lại sự dụ hoặc của thứ nước ấy mà nhận lấy ly nước.
“Muội nữa.” Sau khi nam tử ấy rót cho trưởng làng xong Thủy nhi cũng có chút ngượng ngùng nhưng mà cũng chẳng cưỡng lại được sự dụ hoặc của thứ nước ấy mà đưa cốc nước về hướng vị đệ tử trẻ, ánh mắt lẩn tránh không dám nhìn thẳng mà ngượng ngùng nói.
Nam tử ấy thấy vậy cũng chỉ mỉm cười không nói gì nhận lấy cốc sau đó rót nước vào.
Một bên kia Thúy nhi với sắc mặt lạnh lùng không nói gì cả, dường như là thứ mùi thơm đến điếc cả mũi đấy cũng không thể ảnh hưởng được đến nàng, thấy nàng như vậy trưởng làng mới quay sang cười hỏi:
“Sao vậy, không uống được à?”
Nghe thế vị đệ tử trẻ sau khi rót nước xong cho Thủy nhi quay sang nhìn Thúy nhi với một nụ cười rạng rỡ ở trên khuôn mặt, thấy vậy nàng mới phải cầm cốc lên uống nhưng cách nàng uống cứ như thể là bị người ta ép uống vậy, thế nhưng sau khi uống hết cốc nước ấy dường như là thứ nước đấy có ma thuật vậy khiến cho khuôn mặt lành lùng của nàng đã biến đi mất thay vào đó là khuôn mặt thoải mái dễ chịu, sau khi tận hưởng xong ly nước mím môi một cái rồi nàng lại trở lại gương mặt bình thường.
Trưởng làng lúc này sau khi thấy Thúy nhi đã uống nước thì cũng tự mình cầm cốc lên uống mà chẳng để ý đến ai cả, chỉ để lại vị đệ tử trẻ đang nhìn Thúy nhi với một đôi môi đang cười cùng với Thủy nhi đang nhìn vị đệ tử trẻ với ánh mắt và linh cảm của một người con gái.
Sau khi bữa trưa kết thúc vị đệ tử trẻ liền lập tức vào trong phòng của mình bế quan tu luyện đến hết buổi chiều, cho đến buổi tối sau khi vừa đi vừa tuần khắp làng xong trở về thì thấy Thủy nhi đã đứng đợi mình ở cửa sau sẵn rồi.
Nhìn thấy Thúy nhi bây giờ chàng đệ tử trẻ không nhịn nổi mà mặt đỏ ửng ngượng ngùng, gương mặt xinh đẹp kết hợp mái tóc đen dài xõa xuống cộng với nước da trắng hồng, chỉ đơn giản là những thứ đấy thôi cũng đủ để khiến trái tim của chàng đệ tử phải xao xuyến rồi.
“Thúy cô nương đêm cũng đã khuya rồi sao còn chưa đi ngủ?” Biết là cô gái trẻ đang đứng đấy đợi mình nhưng chàng đệ tử cũng không nhịn được mà hỏi.
Thúy nhi sau khi nghe chàng đệ tử trẻ hỏi thì lễ phép đáp:
“Tiểu nữ vốn khó ngủ nên đêm khuya thường phải đi dạo một lúc thì mới ngủ được, vốn đang định đợi ngài đệ tử nhưng bây giờ nhìn thấy ngài có lẽ trong tim ngài đã có Thủy cô nương rồi nên tiểu nữ đang định tự đi.”
Mặc dù lời nói thì lễ phép giống như hồi sáng nhưng gương mặt lạnh lùng trên khuôn mặt của nàng thì đã biến mất, cứ như thể là khi nàng búi tóc lên hoặc là xõa tóc ra nàng là con người khác vậy.