Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 139: Xổng Thú Vỡ Thành

Chương 139: Xổng Thú Vỡ Thành


“Nào… nào có, nếu Thúy tiểu … à không Thúy cô nương đã đợi vậy thì chúng ta đi thôi.” Chàng đệ tử trẻ nghe vậy vội vàng ấp a ấp úng đáp lại.

Thúy nhi nhìn thấy chàng đệ tử trẻ như vậy thì một tay che miệng khẽ cười rồi châm chọc nói:

“Ý của ngài đệ tử từ nào có là sao? Là trong tim ngài không phải là Thủy cô nương hay là trong tim ngài một mình Thủy cô nương không đủ.”

“Ơ… Ừm… Ờ…” Chàng đệ tử trẻ sau khi bị Thúy nhi châm chọc thì ấp a ấp úng ờm, ờ mãi mặt đỏ ửng mà chẳng biết trả lời thế nào.

Còn Thúy nhi sau khi thấy hắn ấp a ấp úng như vậy thì liên tục che miệng khúc khích cười.

Bên ngoài đôi nam thanh nữ tú đang giở trò chim chuột với nhau, nhưng mấy ai biết được bên trong nhà toàn bộ sự việc đều đã bị Thủy nhi chứng kiến hết rồi, sớm từ buổi trưa sau khi thấy ánh mắt của chàng đệ tử trẻ hướng về Thúy nhi là linh cảm của người phụ nữ đã mách bảo và trong lòng nàng đã nghi ngờ rồi nhưng khi nàng đang định hỏi thì chiều hắn bế quan tu luyện sau đó chập tối thì đi tuần tra nên nàng không có cơ hội được hỏi, bây giờ sau khi chứng kiến toàn bộ sự việc đang định mở cửa tiến tới bắt gian thì đã bị một bàn tay già nua nắm lấy tay nàng.

Giật mình quay lại, bất ngờ đang định hô lên nhưng nghĩ lại tình cảnh bên ngoài thì nàng lại khẽ nói:

“Ông nội, ông đang làm gì vậy, thả tay con ra.”

Trưởng làng lúc này chẳng biết từ đâu xuất hiện, đêm khuya không ngủ nhìn Thủy nhi mà nghiêm nghị, trầm giọng hỏi:

“Con đang định làm gì?”

“Ông nội mau thả tay con ra.” Thủy nhi giãy dụa mà nói, đôi mắt ướt ướt giống như thể nàng sắp khóc đến nơi rồi.

Buông lấy tay của Thủy nhi ra trưởng làng trầm giọng khẽ nói:

“Ta đã nói với con ngay từ đầu rồi, tránh xa vị đệ tử đó ra mà con cứ cố chấp không nghe, đối với những người tu như này này trong mắt chúng những cô gái đẹp như con hoặc Thúy nhi chỉ đơn thuần là những món đồ chơi để thỏa mãn d·ụ·c vọng thôi, chơi chán rồi thì bỏ, mà có ai thích chỉ chơi món đồ chơi không đâu, còn con, con lấy thứ gì để đòi hỏi sự ch·ung t·hủy từ nó.”

Bên ngoài lúc này đôi nam thanh nữ tú đã rời đi rồi, sau khi nghe xong trưởng làng nói thì Thủy nhi mới bật khóc gào thét:

“ÔNG ĐỪNG NÓI NỮA, ÔNG ĐỪNG NÓI NỮA, NGÀI ĐỆ TỬ KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI NHƯ VẬY, NGÀI ĐỆ TỬ KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI NHƯ VẬY.”

Gào thét xong thì nàng đột ngột quỳ xuống, ôm mặt khóc to giống như là một đứa trẻ vậy, chỉ đơn giản là một vài chi tiết nhỏ nhặt như thế thôi cũng đủ hiểu là tình cảm mà Thủy nhi đặt nơi nam tử ấy nhiều đến cỡ nào.

Nhưng trưởng làng nghe vậy thì hừ lạnh mà nói:

“Ngài đệ tử không phải là người như vậy à, vậy con còn nhớ trong bữa ăn hôm qua khi chúng ta nói chuyện về c·ái c·hết của những người trong làng biểu cảm của NGÀI ĐỆ TỬ ra sao không?”

“Nó là thờ ơ, là không quan tâm, là ầm ừ cho qua chuyện vì sao con biết không? Vì trong mắt của những kẻ như nó thì phàm nhân chúng ta chỉ đơn giản là những con kiến, những sinh vật giơ bẩn mà chúng chỉ cần dẫm một phát là c·hết, đối với chúng thứ mà chúng quan tâm chỉ là hoàn thành nhiệm vụ mà thôi còn mạng sống của những kẻ phàm nhân như chúng ta ấy, c·hết bao nhiêu cũng được, miễn là không ảnh hưởng đến nhiệm vụ, đến lợi ích của chúng, CON CÓ HIỂU KHÔNG.”

Trưởng làng quát đến đỏ cả mặt như muốn xả hết cơn giận những sự ấm ức đã bị kìm nén từ rất lâu ra bên ngoài, còn Thủy nhi càng nghe trưởng làng nói thì nàng lại càng khóc to.

Nhìn thấy Thủy nhi lúc này khóc càng ngày càng to trưởng làng thở dài đầu có gật gật mà nói:

“Được, được, được, bây giờ cứ cho là ngài đệ tử không phải con người như thế đi, cứ cho là ngài đệ tử sẵn sàng bất chấp tất cả vì con đi, vậy thì con nghĩ xem cha mẹ của ngài đệ tử, nghĩ xem sư phụ của ngài đệ tử có đồng ý cho con cưới ngài ấy không, vì không giống như ngài đệ tử sẵn sàng bất chấp tất cả vì con thì trong mắt cha mẹ, trong mắt sư phụ của ngài đệ tử những kẻ với tư chất như con, như ta, như tất cả những kẻ phàm nhân không thể tu luyện được ở đây đều là một thứ dơ bẩn làm ô uế huyết mạch của chúng, một đứa trẻ như con thì biết quái gì về sự tàn nhẫn của thế giới này, con có tưởng tượng được những việc mà cha mẹ, những việc sư phụ chúng sẽ làm với con, với con của con nếu mà con có thai không, CÓ TƯỞNG TƯỢNG ĐƯỢC KHÔNG, HẢ?”

Nước bọt bắn tung tóe, mắt trợn mở to trưởng làng lúc nãy sau khi quát xong lần đầu thì chỉ có sắc mặt đỏ ửng, hơi thở vẫn còn bình thường, nhưng còn bây giờ sắc mặt tuy vẫn đỏ ửng, nhưng hơi thở thì không còn đều, hơn nữa sau khi quát xong thì liên tục ho sặc sụa nhìn cứ thể là sắp c·hết đến nơi rồi vậy

Vốn đang khóc to sau khi nghe trưởng làng quát lớn thì đứng dậy, lập tức bỏ đi, vừa đi vừa khóc nhìn trưởng làng với ánh mắt căm thù mà khẽ nói:

“Con ghét người, con ghét người, ông nội.”

Sau khi Thủy nhi nói xong rồi bỏ đi, nơi đây bây giờ chỉ còn lại mình trưởng làng đang đứng liên tục ho sặc sụa.

Đêm khuya thanh vắng, trong một cánh rừng bạt ngàn, vạn vật hầu như đang say trong giấc ngủ, còn đôi nam thanh nữ tú lúc này vẫn đang chim chuột với nhau, thì thầm với tai nhau những lời đường mật, trêu ghẹo lẫn nhau, sau đó thì khúc khích cười như muốn phá bĩnh sự thanh tịnh của khu rừng này.

Bỗng đang đi Thúy nhi kéo một tay của chàng đệ tử trẻ xuống sau đó thì thầm vào tai của chàng đệ tử trẻ nhí nhảnh nói:

“Này, này, nếu phải so sánh giữa ta và Thủy cô nương vậy huynh thấy ai sẽ đẹp hơn?”

Nghe vậy nghĩ nghĩ một chút nam tử ấy nói:

“Mỗi người đều có một vẻ xinh đẹp của mình, nếu bắt buộc phải chọn thì ta chẳng chọn ai cả.

“Nhàm chán.” Nghe vậy cô gái trẻ bĩu môi mà nói.

Bỗng phía trước ánh trăng xuyên qua kẽ lá, giống như ánh đèn của sân khấu, cô gái trẻ vội bước tới, sau đó chỉ đơn giản là xoay người lại thôi nhưng cũng đã đủ để khiến cho trái tim của chàng đệ trẻ phải thổn thức.

Khẽ vén mái tóc, cô gái trẻ thẹn thùng mà nói:

“Thế nào bây giờ ta có đẹp không?”

Nhìn cảnh nàng thẹn thùng khẽ nói, chỉ với một hành động nhỏ đấy thôi nhưng nàng đã phá nát bức tường thành để giam giữ con thú trong người chàng đệ tử trẻ rồi.

Nhanh như cắt chàng đệ tử trẻ tiến tới đè nàng xuống đất mà cưỡng hôn, dưới sức mạnh của hắn, người nàng chẳng thể giãy dụa được mà tay chỉ có thể bất lực vỗ vỗ lên vai rồi cào cào lên đấy để cố thoát nhưng nào có được.

Giống như là một con kiến cố gắng cào lên bức tường sắt, miệng nàng lúc này chỉ có thể cố gắng kêu những tiếng u, ưm để cầu cứu, còn hai tay vốn còn đang giãy dụa của nàng đã bị hai tay chàng đệ tử trẻ giống như hai cái kìm sắt giữ lại.

Nước mắt của cô gái trẻ lúc này đã tuôn rơi nhưng chàng đệ tử nào có quan tâm đến việc đấy, đặt chéo hai tay của nàng sau đó chỉ cần dùng một tay thôi cũng đã đủ để chàng đệ tử trẻ giữ chặt lấy cả hai tay của nàng.

Chương 139: Xổng Thú Vỡ Thành