Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 140: Cưỡng D·â·m
Luồn qua y phục, lách qua quần nhỏ, giống như một con rắn, sau khi bàn tay còn lại của chàng đệ tử lách qua cái quần nhỏ, đôi mắt đang nhắm chặt khóc sướt mượt của Thúy nhi bỗng chợt mở to, sau đó hai mắt nàng nhắm nghiền lại, miệng vẫn ngậm chặt nhưng khẽ rên một tiếng.
“Ưmmm”
Bị chàng đệ tử trẻ đè xuống đất, hai tay của Thúy nhi nàng lúc này đã hoàn toàn bị một tay của chàng đệ tử trẻ ấn xuống, giữ chặt, một chân của hắn đặt giữa hai chân của nàng, mượn lấy sức nặng của thân thể ngồi xuống một chân nàng, sau đó là nằm đè xuống người nàng.
Đắm chìm trong d·ụ·c vọng chàng đệ tử trẻ sau khi nghe tiếng rên la như muốn kích thích con thú trong hắn của Thúy nhi thì mỉm cười, bởi vì càng nghe càng kích thích, càng nghe càng khoái chí, ngừng lại không tiếp tục cưỡng hôn nàng nữa mà mở mắt ra, nhưng khi nhìn thấy một mĩ nhân đang khóc đang mỉm cười chàng đệ tử trẻ lúc này mới ngẩn người.
Lý trí trong chàng đệ tử trẻ lúc này dường như đã trở lại, tay không tiếp tục làm hành động đấy nữa, người bật dậy nhảy qua một bên khác, Thúy nhi sau khi chàng đệ tử trẻ nhảy ra một bên khác thì cũng chẳng chạy, chẳng làm gì cả, mà nằm đấy cứ liên tục khóc, khóc đến sướt mướt, nước mắt nàng giàn dụa ra nhiều đến nỗi đủ để rửa mặt.
Nhưng chẳng hiểu vì sao cứ ngắm nhìn Thúy nhi khóc con thú trong chàng đệ tử trẻ dường như lại bị kích thích, áo đang mặc trên người bỗng bị hắn tháo bỏ, nhìn thấy cảnh đấy Thúy nhi bỗng sợ hãi, quay người bật dậy để bỏ chạy.
Sau cái áo quần cũng được cởi bỏ, Thúy nhi chạy chưa được bao xa đã bị chàng đệ tử trẻ nắm lấy cánh tay bắt lại, một lần nữa nàng lại bị hắn đè xuống nhưng lần này thô bạo hơn lần trước.
Mút rồi liếm lấy một bên tai cùng với cổ của nàng khiến cho nàng phải rên rỉ, sau đó là cắn thật mạnh vào vai của nàng khiến cho nàng phải gào thét trong đau đớn, cùng lúc đó tay còn lại của hắn xé rách bộ y phục, kéo hỏng cả quần nhỏ của nàng, y phục cùng quần nhỏ bị rách dưới ánh trăng chiếu vào để lộ ra phần phía sau trắng bóc, nõn ra.
Đêm hôm khuya khoắt, trong cánh rừng bạt ngàn, ánh trăng thay cho ánh đèn, tiếng nữ nhân gào thét vang đi khắp nơi.
Thúy nhi sau khi bị chàng đệ tử trẻ cắn xong thì gào thét trong đau đớn, sau đó thì nước mắt tuôn ra như mưa, còn chàng đệ tử trẻ bây giờ chẳng khác gì là một con thú cả, Thúy nhi càng gào thét thì hắn càng thích thú điều đó lộ rõ trên khuôn mặt.
Mọi thứ lúc này đối với Thúy nhi là kết thúc rồi, vì chỉ cần hắn đưa thứ đấy vào trong nàng thôi thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Nhưng…
“C·H·Ế·T NGƯỜI RỒI, LẠI C·H·Ế·T NGƯỜI RỒI.”
Khi chàng đệ tử trẻ chuẩn bị đưa thứ đó vào thì từ trong làng lại có một tiếng gào thét thất thanh vang lên.
Giật mình, lại một lần nữa từ trong hố sâu của d·ụ·c vọng, chàng đệ tử trẻ tỉnh lại.
Bật dậy, đứng lên sau đó kéo Thúy nhi ôm chặt nàng vào lòng đầu liên tục ngó nghiêng xung quanh mặc cho tay nàng đang liên tục cấu xé lấy lưng của hắn.
Sau khi đã thấy sự tình ổn ổn, hơi hơi thả nàng ra, nhìn nàng với ánh mắt trìu mến, sau đó đặt lên trán nàng một nụ hôn, gạt đi những giọt lệ còn vương trên đôi mắt nàng, chàng đệ tử trẻ bỗng muốn nói điều gì nhưng khi miệng vừa mở ra thì lại ngậm vào, ánh mắt trở nên nghiêm nghị.
Mặc cho nàng cấu xé lấy lưng của hắn, từ trong nhẫn không gian chàng đệ tử trẻ lấy ra một bộ nam phục rồi cưỡng ép mặc vào cho nàng, nghiêm giọng nói:
“Chạy về và đóng cửa ngay, nhanh lên.”
Sau đó hắn tiến tới kia vội vội vàng vàng mặc lấy bộ y phục rồi rời đi, Thúy nhi lúc này mắt vẫn ướt đẫm lệ, cũng muốn nói điều gì nhưng sau khi hắn nhìn nàng với ánh mắt nghiêm nghị ấy nàng lại xoay lưng chạy đi.
Phi như bay về làng, đám đông vốn đang vây quanh khi thấy chàng đệ tử trẻ tiến đối thì vôi biết ý mà tách ra, ở giữa đám đông nhìn thấy một cậu thiếu niên đang ôm xác của một bà cụ già lúc này chàng đệ tử trẻ bỗng không nhịn được mà buột miệng hỏi:
“Sự tình gì?”
Ở bên cạnh, người dân vốn dĩ đang bất an vì đã có thêm n·gười c·hết, nhưng khi nhìn thấy chàng đệ tử trẻ quần áo thì xộc xệch, tóc tai thì không chỉnh tề hơn nữa trên người lại còn dính hương nữ nhân khiến cho nhiều người ở đây sau khi nhìn thấy thì trở nên bực bội.
Nhưng dường như chàng đệ tử trẻ không để ý đến điều đấy, tiến tới quan sát cậu thiếu niên sau khi hỏi vài câu thì vị đệ tử trẻ có thể chắc chắn cậu nhóc này hoàn toàn bình thường không hề dính một chút xíu nào bột cảm xúc.
Tra hỏi cậu thiếu niên xong thì vị đệ tử trẻ lại quay sang quan sát xác của bà cụ, những sau khi kiểm tra xác của bà cụ xong thì vị đệ tử trẻ bỗng thấy kỳ lạ mặc dù giống như những trường hợp bị ma nữ g·iết là một chiêu cắt đứt đầu bên cạnh xác cũng có lưu một sợi tóc, nhưng từ trước đến nay theo như những gì mà trường làng ghi lại rồi Thủy nhi tổng hợp thì ma nữ từ trước đến nay chỉ g·iết mỗi đàn bà hơn nữa chỉ ra tay vào ban đêm nhưng còn bà này rõ ràng là c·hết từ hồi chiều mà.
Mang một ánh mắt nghi ngờ vị đệ tử trẻ quay sang nhìn cậu thiếu niên trầm giọng hỏi:
“Người này có phải là do cậu g·iết không?”
“Không, không, không phải tôi.”
Cậu thiếu niên nghe vậy thì đáp nhưng chẳng hiểu tại sao khi vị đệ tử trẻ hỏi thì cậu bỗng sợ run cả người, miệng thì nói lắp ba lắp bắp khiến cho vị đệ tử trẻ càng thêm nghi ngờ, còn những người dân ở đây sau khi nghe vậy thì từ bực tực bỗng hoang mang rồi lại nghi ngờ cậu thiếu niên ấy.
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của chàng đệ tử trẻ sau đó thấy chàng đệ tử trẻ nhìn xuống lòng bàn tay mình cậu thiếu niên như là trong lòng có quỷ, có tật giật mình vội vội vàng vàng rút tay lại nhưng sau đó đã ngay lập tức bị kia vị đệ tử trẻ giữ được.
Nắm lấy cổ tay của cậu thiếu niên ánh mắt của vị đệ tử trẻ càng thêm nghiêm nghị nhìn về hướng cậu thiếu niên khiến cho cậu phải sợ hãi, sau đó với ánh mắt nghiêm nghị vị đệ tử trẻ trầm giọng nói:
“Sau khi sử dụng đá lưu cảnh xong nó sẽ tan ra thành bột, đây chính là bột của đá lưu cảnh tại sao cậu dùng được cậu giải thích đi, hơn nữa bà cụ này là c·hết vào hồi chiều mà ta đã đọc hết mọi vụ án về ma nữ trong sáng nay rồi, ma nữ có hai đặc điểm là chỉ g·iết nữ nhân và chỉ g·iết vào bên đêm vậy ta hỏi lại một lần nữa bà cụ này có phải là cậu g·iết không?”
“Không, không, tôi thề đấy không phải là tôi.”
Cậu thiếu niên cứ lắp ba lắp bắp, đầu tuy liên tục lắc để phủ nhận, nhưng chẳng hiểu sao cậu lại càng thêm run sợ, mà cậu càng run sợ thì chàng đệ tử trẻ càng thêm nghi ngờ, người dân trong làng cũng càng thêm nghi ngờ.
Bỗng từ trong đám đông có một tiếng đàn ông vọng ra nói:
“Hẳn là hắn đấy, bà lão này có hai người con đã rời làng từ rất lâu rồi nghe nói là trước một người con mang theo cháu gái về thăm bà tiện thăm làng sau đó tiểu tử này vừa gặp cô cháu gái đã yêu nhưng mà tán tỉnh không được hẳn đã sinh hận nay đi g·iết người đàn bà tội nghiệp này định đổ tội cho ma nữ, ngài đệ tử bắt hắn đi.”