Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 141: Sợ Hãi

Chương 141: Sợ Hãi


“Có phải vậy không?” Một tay nắm chặt lấy cổ tay của cậu thiếu niên, hai mắt nghiêm nghị vị đệ tử trẻ trầm giọng hỏi.

“Không, không, tôi nói thật không phải tôi, không phải tôi.” Đối diện với ánh mắt nghiêm nghị, sắc bén giống như là lưỡi kiếm đang kề lên cổ của vị đệ tử, hơn nữa xung quanh là vô số cặp mắt nghi ngờ của người dân trong làng, cậu thiếu niên vẫn liên tục lắc đầu phủ nhận.

Nhưng với biểu cảm của cậu hiện giờ khiến cho người ta khó mà tin tưởng được, bỗng trong đám đông lại có tiếng đàn ông vang lên thanh minh cho cậu thiếu niên trẻ:

“Huynh ấy nói đúng đấy không phải là huynh ấy đâu, ta có bằng chứng.”

Âm thanh vừa dứt trong đám đông có một cậu thiếu niên trẻ, tuổi gần gần với cậu thiếu niên kia bước ra, đầu mang nón lá, chân đi trần, ánh mắt sắc bén, nói năng dõng dạc.

“Vậy ngươi nói đi.” Một gã đàn ông đứng ở bên cạnh nghe vậy thì thúc nói.

Nhưng cậu thiếu niên ấy dường như không để tâm đến việc bị người ta thúc ép, hiên ngang đứng ở giữa đám đông nói:

“Đúng như ban nãy có người nói, bà cụ có hai người con, điều này đúng, nhưng tôi muốn bổ sung thêm là bà cụ có hai người con một trai, một gái, đều đã rời làng đi lấy chồng, lấy vợ ở phương xa rồi, khác với cô con gái sau khi lấy chồng xong thì như mất tăm không trở về, đứa con trai đoạn thời gian trước đã từng mang theo một cô con gái về đây để gặp bà nó, đáng tiếc cho cô con gái đấy ông nó mất sớm nên nó không được gặp, thế nhưng trong chuyến đi đấy cô con gái đã gặp được chàng trai chuyên chăm sóc cho bà cụ thay cho con cháu của bà.”

“Khác với câu chuyện của một người ban nãy nói rằng tán tỉnh không được, thì thực tế là cô gái sau khi gặp ban đầu đúng là có chút không ưa chàng trai thật, thế nhưng sau mấy ngày trò chuyện cô gái cùng với chàng trai đã thân thiết với nhau hơn, bà cụ vì tỏ lòng biết ơn để gả đứa cháu gái đấy cho chàng trai, cả hai bên trai gái cũng ai phản đối cả thế nhưng chàng trai vì lo sợ kết hôn thì phải rời đi, bỏ bà cụ lại không ai chăm sóc thế nên mới tạm hoãn lại để chàng trai có thể mang bà cụ đến nhà vợ.”

“Chuyện cũng mới từ mấy tháng trước thôi cũng không lâu lắm đâu.”

“Thế thì vẫn không có bằng chứng.” Trong đám đông lại có gã đàn ông cất tiếng nghi hoặc nói.

“Đúng vậy, nhỡ mà chàng trai thấy việc mang bà cụ đi là khó quá thế nên g·iết bà cụ luôn cho rảnh nợ thì sao.” Cũng lại từ trong đám đông một giọng nói của gã đàn ông khác cất lên.

“Mà cậu là ai? Chúng tôi chưa thấy cậu bao giờ cả.” Một giọng nói cất lên hỏi.

“…”

Sau đó là vô số lời, vô số tiếng từ đám đông bàn luận, hùa theo, …

Nhưng cậu thiếu niên kia vẫn không dao động mà bình tĩnh, dõng dạc nói:

“Việc huynh ấy có thể g·iết bà cụ vì lý do đấy là không thể nào, như ngài đệ tử đã nói bà cụ c·hết vào hồi chiều, nhưng từ hồi trưa cho đến hồi chiều huynh ấy ngủ ở trong nhà không đi đâu cả.”

“Sao cậu biết? Mà cậu là ai?” Một nam tử nghe vậy thì hỏi.

Cậu thiếu niên nghe vậy thì dõng dạc đáp:

“Tôi chính là con ruột của bố, cháu nội của bà cụ, là em rể của huynh ấy.” Khi đang nói thì một tay thì chỉ vào ngực mình, một tay thì chỉ vào cậu thiếu niên đang ngồi sợ hãi ở dưới đất kia.

“Tôi được phụ thân đưa cho nhiệm vụ là giúp huynh ấy để đưa bà cụ về nhà của phụ thân, để phụ thân dành thời gian phụng hiếu, nếu sức của mình huynh ấy đưa bà cụ đi thì cũng chẳng sao cả, nhưng phụ thân lại lo sợ nhiều điều thế nên mới cử tôi đi và vì thế huynh ấy mới chần chừ suốt mấy tháng để đợi tôi, mấy ngày hôm nay tôi mới đến làng là huynh ấy đã chuẩn bị cơm nước để đãi tôi, trưa nay cũng vậy, cơm nước no nê, rượu chè say bí tỉ, tôi thì không uống rượu nhưng huynh ấy có thói quen là cứ ăn cơm trưa xong thì lăn ra ngủ vì say rượu đến tối mới sang xem bà cụ, hôm nay cũng không phải ngoại lệ, thế nên tôi có thể bảo đảm là nếu mà bà cụ c·hết vào hồi chiều thì không thể nào là huynh ấy được.”

“Tuy tôi không biết tại sao huynh ấy lại sợ hãi nhưng nếu như mọi người không tin tưởng thì cứ giam tôi với huynh ấy lại để mọi người canh gác cho đến khi tìm ra ai là h·ung t·hủ thực sự.”

Mọi người ở đây sau khi nghe nam tử ấy nói thì cũng thấy thuyết phục, cảm thấy có lý, vị đệ tử trẻ cũng vậy, thế nhưng vẫn ánh mắt nghiêm nghị ấy vị đệ tử trẻ tiếp tục trầm giọng hỏi cậu thiếu niên đang sợ hãi:

“Vậy thì hãy giải thích tại sao cậu lại sợ hãi và tại sao tay của cậu lại có bột của đá lưu cảnh.”

Câu thiếu niên đang sợ hãi nghe vậy thì vẫn lắp ba lắp bắp, trên khuôn mặt khó tránh khỏi sự sợ hãi nhưng vẫn cố đáp:

“Bình thường tôi cũng không uống rượu bao giờ cả, nhưng mấy hôm nay nhân dịp em vợ đến tôi đã lấy ra một vài bình rượu mà … mà cha tôi trước khi mất đã cất từ lâu thế nhưng mà do mấy … mấy hôm nay tôi uống hơi quá thế nên … nên … như đệ ấy nói tôi ngủ đến tận tối mới sang thăm bà cụ, hôm … hôm nay vẫn như mọi khi tối tôi sang thăm bà cụ, nhưng … nhưng khi tôi sang thì bà cụ đã sớm c·hết rồi, thấy trong tay … tay của bà cụ có nắm … nắm một thứ gì đấy tôi … tôi mới lấy ra để thử xem thế nhưng … nhưng khi tôi vừa cầm lấy vô số hình ảnh để ập vào đầu tôi rồi, cảnh … cảnh tượng bà cụ bị ma nữ cắt đầu, máu … máu bắn tung tóe khắp nơi, ánh … ánh mắt lạnh lùng, vô hồn, của ma nữ sau khi g·iết người, … sau khi nhìn thấy ánh mắt của ma nữ tôi tỉnh dậy thì hòn đá hay thứ gì đấy đã hóa thành bột mịn rồi, tôi nói thật … thật đấy ngài đệ tử ạ, tôi không hề nói dối một câu nào đâu.”

Vị đệ tử trẻ nghe vậy thì vẫn không đổi, ánh mắt vẫn nghiêm nghị, sắc bén giống như một thanh kiếm đang kề sẵn ở trên cổ của cậu thiếu niên ấy khiến cho cậu càng thêm sợ hãi, nhưng sau đó vị đệ tử trẻ gật gù rồi nói:

“Mặc dù thông tin không quá nhiều nhưng cảm ơn huynh đã hợp tác, bây giờ mặc dù không có điều gì để chứng minh anh hoàn toàn vô tôi thật cả thế nên làm phiền mọi người cứ chiếu theo cậu thiếu niên kia nói mà giữ hai người này về một phòng đi, huynh yên tâm cho đến khi ta tìm ra h·ung t·hủ thực sự thì hai huynh sẽ được thả.”

Sau khi vị đệ tử trẻ nói xong có bốn đến năm gã đàn ông tiến đến đưa hai cậu thiếu niên rời đi, đám đông còn lại cũng ngầm hiểu ý của vị đệ tử đường ai người nấy đi, nhà ai người nấy về.

Sau khi mọi người đều đã rời đi hết vị đệ tử trẻ lại kiểm tra xác của bà cụ thêm một lần nữa, rồi sau đó tiến vào trong nhà của bà cụ, khoảng tầm nửa tiếng sau vị đệ tử trẻ rời đi khỏi căn nhà, hai tay chậm rãi, nhẹ nhàng ôm lấy cái đầu, bế lấy cái xác của bà cụ già mới góa chồng lên, rồi sau đó lặng lẽ, lững thững một mình ôm lấy cái xác của bà cụ bước vào trong đêm tối, hướng đến những ngọn đồi vắng người để đem xác bà cụ đi về với đất mẹ.

Chương 141: Sợ Hãi