Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 142: Ngây Thơ?
Một đêm trôi qua rất nhanh, vị đệ tử trẻ sau khi đêm xác của bà cụ đi chôn thì chẳng biết đi đâu gần sáng mới về nhà trưởng làng, sau khi về liền đi vào phòng bế quan tu luyện không nói một lời, còn Thủy nhi vốn đêm qua muốn đi tìm vị đệ tử trẻ nói chuyện thế nhưng lúc nàng nói chuyện với trưởng làng xong thì vị đệ tử trẻ đã cùng Thúy nhi đi đâu mất rồi, đêm hôm khuya khoắt thân là nữ nhân không biết đối phương ở đâu nàng cũng chẳng dám đi tìm chỉ dám đợi đối phương trở về, thế nhưng đến cả đêm khuya khi thấy Thúy nhi thân vận nam phục, mắt đỏ thẫm, ướt đẫm lệ chạy về nhà thì nàng cũng chẳng thấy vị đệ tử trẻ đâu, phải đến tận gần sáng nay vị đệ tử trẻ mới trở về thế nhưng sau khi trở về lại chẳng nói với ai một lời mà trực tiếp vào phòng bế quan tu luyện khi đấy dù rất muốn nàng cũng chẳng tiện gặp hắn trò chuyện.
Còn người dân trong làng chỉ sau một đêm cùng với vài lời nói, vài lời chất vấn đơn giản của ngài đệ tử đối với cậu thiếu niên kia đã khiến cho họ bắt đầu nghi ngờ lẫn nhau rồi, thay vì như đêm trước nhà ai người đấy ở, thì sáng nay họ đã tụ tập nhau thành từng hội, từng nhóm, nhóm những cậu thanh niên, hội những ông lão, nhóm những ông chú, hội những ông bác trung niên, …
Sở dĩ họ làm thế vì họ sợ nhỡ đâu đúng như ngài đệ tử nói, hoặc là sau khi ngài đệ tử nói thì có kẻ sẽ dùng ma nữ để làm bia đỡ đ·ạ·n mà g·iết người, mặc dù nói làng này rất hòa thuận với nhau nhưng hòa thuận thì không nghĩa là không có ân oán, làm con gì thì cũng có lòng tham, con người cũng vậy, có lòng tham thì sẽ tham thứ này, thích thứ kia, mà đã tham thứ này thích thứ kia thì ắt sẽ có v·a c·hạm, mà đã có và chạm thì ắt sẽ có ân oán, mà đã có ân oán thì chắc chắn là …
Tuy ngày xưa thì họ còn bắt tay, mỉm cười cho qua chuyện nhưng nay nhỡ đâu có ai thù chưa bỏ, định mượn danh ma nữ g·iết người thì sao, lúc đấy đâu thể loạn lên điều tra này nọ như thế thì làng sẽ rất loạn và lúc đấy ma nữ có thể sẽ thừa nước đục thả câu.
Thế nhưng đối với ai có tầm nhìn rộng ra một chút thì sẽ thấy bây giờ làng đã rất loạn rồi.
Mặc cho lòng người hỗn loạn, thời gian không chờ một ai cả, buổi sáng nhanh chóng qua đi, b·u·ồ·i trưa đã tới, cũng như mọi hôm bà cô dắt trưởng làng vào phòng ăn, Thủy nhi cũng theo vào nhưng hôm nay khác ở chỗ là Thúy nhi đã ngồi ở đấy sẵn rồi, thấy bà cô đang dắt trưởng làng cô cùng tiến đến một tay giúp đỡ.
Sau khi trưởng làng ngồi xuống an vị, thì Thủy nhi, Thúy nhi lúc này cũng mỗi người một bên ngồi xuống cạnh trưởng làng, sau khi bà cô rời đi, mọi người an vị thì tầm năm phút sau vị đệ tử trẻ sau khi bế quan xong thì mới vào ăn cơm.
Sau khi vị đệ tử trẻ đến ngồi xuống ăn cơm thì bữa cơm bắt đầu, nhưng trái với mọi ngày bữa cơm hôm nay căng thẳng vô cùng, cả Thủy nhi lẫn Thúy nhi cùng với trưởng làng đều im lặng không nói gì cả, Thúy nhi hôm nay vẫn như mọi khi, tóc buộc búi cao, nước da trắng hồng, sắc mặt lạnh lùng, xinh đẹp vô cùng, thế nhưng vị đệ tử trẻ chỉ đơn giản là liếc cô ấy đúng hai lần một lần là khi đang gắp thức ăn thì khẽ nhìn, một lần là khi cô ấy đang rót rượu cho trưởng làng thì lén nhìn, còn Thủy nhi thì hoàn toàn im lặng không nói một câu gì cả trưởng làng cũng vậy.
Mặc dù không biết Thủy nhi trong lòng nghĩ gì những trong lòng trưởng làng sự uy tín của vị đệ tử trẻ đã giảm đi rất nhiều rồi, bởi vì ma nữ hành xự theo kiểu như muốn nói là cho dù vị đệ tử trẻ đến hay không đến cái làng này thì cũng chẳng có gì khác biệt cả, hơn nữa tần xuất g·iết người của ma nữ lại liên tục tăng lên như muốn khiêu khích vị đệ tử trẻ vậy.
Còn về hai mạng n·gười c·hết, nếu như lần đầu thì cũng thôi đi mặc dù là người trong làng của ông c·hết thật ông cũng có đau lòng những cái làng này cũng sắp c·hết rồi mà n·gười c·hết vì ma nữ cũng có thiếu đâu thế nên trưởng làng đã sớm chai sạn và coi đấy như là sai lầm mà ai thì cũng có sai lầm cả, vậy ông mới dễ dàng tha thứ cho vị đệ tử trẻ, nhưng đấy là lần đầu còn lần hai ma nữ ngang nhiên, ban ngày ban mặt vô thanh vô tức g·iết người ngay dưới mí mắt của vị đệ tử trẻ thế mà đối phương không hề mảy may biết gì phải đến tận tối khi bà cụ c·hết lâu lắm rồi người trong làng hô lên thì vị đệ tử trẻ mới biết được, chỉ thế thôi cũng đã khẳng định rõ ràng những lời ma nữ muốn nói rồi còn gì nữa.
“Thưa ngài trưởng làng, ta đã biết mục tiêu của ma nữ tối nay là ai rồi.” Bỗng khi đang ăn vị đệ tử trẻ cất tiếng phá vỡ sự yên tĩnh mà nói.
Trưởng làng nghe vậy cũng không đáp lời mà chỉ im lặng, vị đệ tử trẻ cũng không để ý mà nói tiếp:
“Trong quyển sổ mà ngài đưa cho ta có một trường hợp mà ta đã đọc, từ đó ta đã khám phá ra một quy luật đó chính là ma nữ chỉ g·iết người sống chứ không g·iết n·gười c·hết, nghe thì có vẻ không đúng lắm nhưng n·gười c·hết mà ta nói không phải những người đ·ã c·hết hẳn như là bị ma nữ g·iết c·hết hoặc là tuổi già, bệnh c·hết rồi mà là những người nửa sống nửa c·hết như vợ của trưởng làng bây giờ vậy.”
Nói xong từ trong nhẫn không gian vị đệ tử trẻ lấy ra một tờ giấy, tờ giấy đấy sau khi nhìn kỹ chính là tờ giấy trong quyển sổ mà lần trước vị đệ tử trẻ đã xé ra giữ lại.
“Nếu như những gì trưởng làng ngài ghi trong tờ giấy này là đúng.” Vị đệ tử trẻ tiếp tục nói.
“Thì ma nữ không hề g·iết những người đang trong tình trạng nửa sống nửa c·hết như vợ ngài cả, vì theo như ngài ghi chép thì ngày trước trong cái làng này có một người nữ đã lấy chồng cũng bị trong tình trạng như vậy thế nhưng ma nữ lại không hề g·iết nàng mà lại đi g·iết những người khác và để nàng sống, nếu như đây không phải là trùng hợp thì nó sẽ là một quy tắc mới, mà làng này bây giờ chỉ còn hai đôi một là vợ chồng ngài trưởng làng, cùng với một đôi vợ chồng ông bà già nữa, thế nên nếu quy tắc ta khám phá ra được là đúng thì trong chiều nay ma nữ sẽ đi g·iết bà già kia và ta sẽ đi trước một bước mai phục ở đấy chờ người.”
Sau khi nghe vị đệ tử trẻ nói thì trưởng làng cũng không mặn không nhạt uống xong một ly rượu được Thủy nhi rót mà đáp:
“Vậy chúc ngài đệ tử thuận buồm xuôi gió.”
“Cảm ơn ngài trưởng làng.” Vị đệ tử trẻ nghe vậy thì nói sau đó đứng lên vòng qua phía sau của vị trưởng làng.
Chứng kiến hành động đấy của vị đệ tử, trưởng làng cũng có chút nghi hoặc, trong lòng bỗng sinh ra nhiều ý nghĩ nhưng không dám nói gì cả.
Từ trong nhẫn không gian vị đệ tử trẻ lấy ra một cái vòng cổ rồi đeo cho trưởng làng, cả cái vòng cũng chẳng có gì cả chỉ đơn thuần là một sợi dây đen nối với cả một viên ngọc nhỏ tròn, đen tuyền, giống như một viên bi đen vậy.
Sau khi đeo nó vào cho trưởng làng xong vị không đợi trưởng làng lên tiếng vị đệ tử trẻ nói:
“Cái vòng này tuy không đẹp nhưng là do ta làm tặng trưởng làng, mặc dù sợi dây thì chẳng có giá trị gì cả những viên ngọc đấy thì lại do sư tỷ tặng cho ta để bảo vệ mình, nay ta làm nó thành một cái vòng rồi tặng lại cho trưởng làng.”
“Theo như sư tỷ nói thì viên ngọc đấy nó có công dụng bảo vệ ngài khỏi ma nữ thế nên nếu như là ta đoán sai, ma nữ t·ấn c·ông trưởng làng thì nó sẽ bảo vệ cho ngài rồi thông báo cho ta để ta chạy đến cứu ngài cùng cứu làng.”