Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 143: Tâm Tác
“Cảm ơn ngài đệ tử.” Trưởng làng sau khi được nhận món quá thì nói.
Tuy thái độ của trường làng thì vẫn là không mặn không nhạt, nhưng trong lời nói đã có chút niềm nở, dường như chẳng để tâm đến điều đấy vị đệ tử trẻ sau khi về lại chỗ ngồi của mình, nhìn sang lạnh lùng đến vô tình Thúy nhi rồi lại nhìn sang trưởng làng hỏi:
“Thưa ngài trưởng làng hình như bà cô kia chưa bao giờ xuất hiện cùng lúc với Thúy cô nương nhỉ, ta đến đây mấy ngày chưa thấy cả hai xuất hiện cùng lúc bao giờ cả, toàn người này đi thì người kia mới hiện.”
Trưởng làng vốn đang ngắm ngắm cái vòng nghe vậy thì đáp:
“Chắc là do bà chị ấy ngại đấy thưa ngài đệ tử, dù sao Thúy nhi cũng là do chị ấy đưa về một tay dạy dỗ huấn luyện, chẳng qua là chị ấy có thói quen là thường ăn cơm một mình, nếu hôm nay không phải là do Thúy nhi ngồi ở đây sẵn thì lão phu cũng chưa bao giờ thấy hai người cùng xuất hiện với nhau trong bữa cơm cả, còn sau bữa cơm do lão phu cái thân này cũng già lắm rồi lại còn bệnh tật nữa, thế nên mọi công việc trong nhà đều do hai người đấy làm cả, hơn nữa cả hai đều làm chung với nhau, dính với nhau như là nam châm dính với sắt vậy.”
Vị đệ tử trẻ nghe vậy thì đáp:
“Vậy hẳn là do ta thường bế quan tu luyện nên không nhân ra điều đấy.”
Sau câu nói đấy không khí lại rơi vào im lặng tuy nhiên lần này không có căng thẳng giống như lần trước, cơm nước no nê, vị đệ tử trẻ cáo lui để đi nghỉ ngơi rồi đi làm nhiệm vụ, còn Thúy nhi cùng Thủy nhi thì đưa trưởng làng về phòng ngủ do trong bữa cơm có uống hơi quá chén.
Nhà Trưởng Làng, Trong Phòng Bếp.
Ghé qua phòng bếp, không gian nơi đây cũng chẳng rộng, mà cũng chẳng hẹp, vừa đủ, còn về nội thất thì nơi đây cũng được thiết kế không quá cầu kỳ, cũng chẳng quá thô sơ, chỉ đủ những vật dụng cần thiết để nấu nướng.
Lúc này ở trong phòng bếp đang một người đàn bà lủi thủi ăn cơm một mình, cơm nước mà bà ăn cũng chẳng quá cầu kỳ, chỉ đơn giản là gạo trắng, rau xanh là hết.
Thấy cậu thiếu niên trẻ đang đứng nơi cửa nhìn mình bà cô ấy mới niềm nở, tươi cười mà nói:
“A ngài đệ tử, cơm nước đã ăn no nê chưa, nếu chưa, không chê cơm canh đạm bạc của bà lão này thì ngồi xuống đây ăn cùng lão.”
Vị đệ tử trẻ đang đứng ở cửa nghe bà cụ mời thì tiến vào, tiện tay lấy hai cái cốc rồi ngồi xuống trước mặt bà, sau đó từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái bình hồ lô, nhìn thấy vậy bà lão nói:
“Là nước hoa quả sao?”
Chàng đệ tử trẻ cũng chẳng nói gì mà chỉ lặng rót nước vào hai cốc, nước chảy ra từ trong hồ lô càng nhiều thì gương mặt của chàng đệ tử trẻ càng thêm buồn một, sau đó với một tông giọng buồn chàng đệ tử trẻ thở dài rồi nói:
“Ta đến đây để …”
“Nếu là chuyện mà ngài làm Thúy nhi thì ta đã biết rồi.” Chàng đệ tử trẻ đang nói thì bà lão lập tức ngắt lời nói.
Chàng đệ tử trẻ nghe vậy thì lại thở dài rồi nói:
“Nếu bà đã biết thì hi vọng có thể thay ta gửi đến Thúy cô nương lời xin lỗi.”
Bà lão nghe vậy thì hỏi lại:
“Nếu ngài đệ tử muốn xin lỗi Thúy cô nương sao không xin lỗi từ hồi nãy?”
Chàng đệ tử trẻ nghe vậy thì sắc mặt càng thêm buồn, lại thở dài một lần nữa dường như sau mỗi tiếng thở dài sắc mặt của chàng đệ tử trẻ càng thêm sầu, buồn bã chàng đệ tử trẻ ngập ngừng nói:
“Dù sao … ta cũng … ở đấy ….”
Nhưng bà lão dường như chẳng nghe điều đấy cầm cốc nước hoa quả lên một hơi uống cạn sau khi uống xong thì mím môi một cái đặt cốc xuống bà lão lại tươi cười nói:
“Nếu ngài đệ tử đã có lòng đến vậy thì ta cũng sẽ khuyên bảo Thúy nhi, còn con bé có chịu hay không là chuyện của nó được không ngài đệ tử.”
“Vậy mọi việc nhờ bà.” Chàng đệ tử trẻ nghe vậy thì đáp.
Ngắm nghía vị đệ tử trẻ một lúc, bà lão nói:
“Vậy chiều nay ngài đi đâu à, ngài đệ tử?”
Vị đệ tử trẻ với một gương mặt buồn rầu, nhâm nhi ly nước hoa quả gật đầu đáp:
“Ta đã suy đoán được ra ma nữ sẽ g·iết ai vào buổi chiều nay thế nên ta sẽ đến đó và phục kích ma nữ.”
“Vậy chúc ngài đệ tử thượng lộ bình an, tiêu diệt ma nữ mang lại bình an cho ngôi làng.” Bà lão nghe vậy tươi cười nói.
“Cảm ơn bà.” Vị đệ tử trẻ cố nặn ra một nụ cười nói.
Thấy vậy bà lão vẫn tươi cười vui vẻ nói:
“Ngài đệ tử phải có tinh thần lên chứ, tâm lý tiêu cực sẽ dễ thua cuộc, liệu ngài nghĩ ngài sẽ gặp được Thúy cô nương nếu ngài thua cuộc sao, vì nếu ngài thua ma nữ sẽ g·iết ngài và có thể là cả ngôi làng cũng đi theo thế nên ngài vui vẻ thì mới có niềm tin chiến thắng được chứ, vì Thúy cô nương, vì ngôi làng này.”
Những lời ủng hộ tuy vụng về của bà lão, nhưng đã làm phấn chấn lên được tinh thần của chàng đệ tử trẻ, sắc mặt lại tươi tỉnh trở lại, chiến khí bừng bừng, hùng hồn chàng đệ tử trẻ nói:
“Cảm ơn bà.”
Sau khi nói xong thì chàng đệ tử trẻ nắm lấy một tay của bà lão đặt lên đó một nụ hôn sau đó không nói gì mà rời đi.
Buổi trưa cứ thế nhanh chóng qua đi, b·u·ồ·i chiều đã đến, buổi chiều cứ thế diễn ra trong bầu không khí vô cùng căng thẳng của mọi người trong làng, ai ai cũng cảnh giác, ai ai cũng đề phòng, nhưng dường như buổi chiều diễn ra không có việc gì cả, sau khi buổi chiều kết thúc buổi tối cuối cùng đã đến.
Thủy nhi lúc này nàng muốn đi tìm chàng đệ tử, vốn nàng muốn buổi chiều tìm hắn để trò chuyện nhưng dường như sau bữa cơm trưa, cả buổi chiều nay vị đệ tử trẻ như biến mất khỏi thế gian, đi đâu cũng chẳng thấy, tìm mãi cũng chẳng được.
Nàng muốn trò chuyện cùng với vị đệ tử trẻ, nhưng tìm hoài cũng chẳng thấy có hơi sốt ruột nên nàng định rời nhà để đi tìm nhưng khi nàng vừa định mở của thì lại có một bàn tay già như tối qua nắm chặt lấy cổ tay nàng lại khiến cho nàng giật mình phải quay lại:
“Ông nội, sao người không đi ngủ.”
Trưởng làng nghe vậy thì trầm giọng hỏi:
“Đêm hôm khuya khoắt thân là nữ nhi, CON ĐI ĐÂU VẬY?”
“Con đi tìm ngài đệ tử.” Không giống như tối qua lần này Thủy nhi mạnh mẽ cứng rắn đáp.
Nghe vậy trưởng lại trầm giọng nói tiếp:
“Ta chẳng phải đã nói là con không được dính với thằng ấy nữa rồi sao?”
Thủy nhi nghe vậy im lặng không nói gì, thấy Thủy nhi im lặng trưởng làng lại nói tiếp:
“Đêm qua con hẳn cũng thức vậy con có thấy những gì nó làm với Thúy nhi không?”
“Con không tin những điều đấy, ngài đệ tử là người tốt sẽ không làm chuyện đấy, hơn nữa ngài còn tặng cho ông một cái vòng để có thể bảo vệ ông thế nên ngài ấy không thể là người xấu được.”
Trưởng làng nghe vậy bật cười rồi nói:
“Người tốt à, tặng cho ta cái vòng à, Thúy nhi sự tình thì đúng là nàng chẳng nói lời gì cả nhưng mà chỉ cần không ngu thì con cũng nghĩ được đúng không, còn CÁI VÒNG NÀY, TA ĐÃ NÓI VỚI CON RỒI, TOÀN BỘ SỰ VIỆC NÀY ĐÂY TRONG MẮT NÓ CHỈ LÀ CUỘC CHƠI, BÀI TẬP LUYỆN, VÁN CƯỢC, NÓ CHỈ ĐƠN GIẢN LÀ LẤY MẠNG CỦA CHÚNG TA RA CƯỢC CON CÓ HIỂU KHÔNG?”
“CHÚNG TA TRONG MẮT NÓ CHỈ ĐƠN GIẢN LÀ NHỮNG ĐỒNG XU TRONG VÁN BẠC, VỚI TỶ LỆ LÀ MỘT TRONG HAI, NẾU NÓ CHỌN SAI THÌ CÁI VÒNG NÀY SẼ BÁO CHO NÓ BIẾT ĐỂ SỬA LỖI CON CÓ HIỂU KHÔNG HẢ?”