Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 144: Cầm Thú
Trưởng làng thẹn quá hóa giận không nhịn được lại quát tháo, còn Thủy nhi sau khi bị trưởng làng quát tháo thì vùng vằng giãy dụa nước mắt không tự chủ được mà giàn giụa chảy ra, nhìn thấy Thủy nhi của bây giờ trưởng làng càng ngày càng cảm thấy tức giận, ông chưa bao giờ cảm thấy tức giận như bây giờ cả, suốt cả mấy chục năm cuộc đời của ông, ông chưa bao giờ tức giận đến nỗi phải quát tháo ai, cho dù là người ta có mắng chửi ông, có làm những điều trái ý nghịch lòng với ông, thế mà chỉ trong hai ngày thôi ông đã phải quát lên đến hai lần rồi.
“Không tiếc sao.” Bỗng trong đầu của trưởng làng có một giọng nói, một âm thanh của nữ nhân vang lên.
“Á, ông nội thả con ra, ông nắm tay con chặt quá.” Bàn tay già nua đang nắm chặt lấy cổ tay Thủy nhi của trưởng làng bỗng siết chặt lại khiến cho nàng phải đau đớn mà thét lên.
Nhưng khi nàng nhìn vào đôi mắt của trưởng làng, đôi mắt vốn đang bị ngọn lửa của sự tức giận chiếm lấy nay đã bị một ngọn lửa khác chen vào.
Nhìn vào đôi mắt đấy linh cảm mách bảo nàng không ổn, tay còn lại lập tức dùng móng tay bấu vào tay của trưởng làng, nhưng trưởng làng vẫn đứng yên lù lù bất động như thể là không cảm thấy đau vậy, cứ lặng yên nhìn Thủy nhi bằng đôi mắt vô hồn.
“Ông nội thả con ra, ông nội thả con ra.” Thủy nhi tay thì liên tục bấu vào tay của trưởng làng khiến cho bàn tay già nua ấy phải chảy máu, miệng thì liên tục hét, nhưng trưởng làng vẫn đứng yên lù lù bất động, vẫn dùng đôi mắt vô hồn nhìn lấy Thủy nhi.
Nhưng càng nhìn thấy Thủy nhi giãy dụa, càng nghe được những tiếc la hét của Thủy nhi, đôi mắt vô hồn của trưởng làng dần biến mất, khuôn mặt vốn tức giận của trưởng làng dần thay đổi, nó bắt đầu vặn vẹo.
Thủy nhi lúc này càng lúc càng trở nên hoảng loạn tay thì liên tục bấu vào tay của trưởng làng, miệng thì kêu cứu, nước mắt thì giàn giụa.
Và khi bàn tay của trưởng làng dần buông lỏng, Thủy nhi đã gần như thoát được rồi, nhưng khuôn mặt vốn đang vặn vẹo của trưởng làng bỗng dừng lại, ánh mắt vô hồn ấy đã hoàn toàn biến mất thay vào đó là ánh mắt của sự tham lam.
Trong cơn hoảng loạn nàng chẳng thể nghĩ được gì cả chỉ có thể theo bản năng xoay người bỏ chạy, nhưng khi nàng vừa xoay người lại định bỏ chạy thì tay của trưởng làng đã nắm chặt lấy tóc nàng rồi kéo nàng ngã xuống.
Ngã xuống đất nàng liên tục giãy dụa gào thét kêu cứu, nhưng dường như chẳng có ai nghe được nàng kêu cứu cả, tất cả mọi người từ ngài đệ tử, đến bà cô, rồi cả Thúy nhi nữa tất cả đều như không nghe thấy tiếng nàng kêu cứu vậy, nàng lúc này chỉ có thể gào thét trong vô vọng, tay chân liên tục giãy dụa nhưng nào có được.
Thủy nhi dù sao cũng chỉ là một cô thiếu nữ mười sáu tuổi, chưa qua luyện tập chân yếu, tay mềm, còn trưởng làng dù sao khi còn trẻ cũng từng là một tay thợ rèn có tiếng, mà muốn làm thợ rèn thì cũng phải yêu cầu sức khỏe, thế nên cho dù đã qua sáu mươi tuổi rồi, thân thể già yếu lại còn mang thêm cả bệnh tật nữa nhưng cho dù Thủy nhi có cố gắng giãy dụa đến mấy thì cũng chẳng thể nào mà thoát được, hơn nữa đối phương còn đang nắm tóc nàng mà kéo nữa thì càng khó hơn.
Lão già nắm lấy tóc kéo lấy cô gái trẻ vào trong phòng ngủ của mình rồi đóng cửa lại, ở ngoài phòng lúc này chỉ có thể nghe thấy nhưng tiếng gào thét, những tiếng van xin của nữ nhân, những tiếng vải bị xé rách.
Bỗng cánh cửa mở toang ra cô gái trẻ tay ôm trước ngực chạy ra ngoài, nhìn cô bây giờ y phục thì rách rưới do bị lão già xé rách, một bên cổ tay thì đỏ ửng do bị nắm quá chặt, nước mắt thì giàn dụa, miệng thì liên tục kêu cứu gào thét đến khản cả cổ hô to:
“CỨU MẠNG, CỨU MẠNG, CỨU MẠNG.”
Nhưng ngay khi cô vừa chạy được một đoạn chưa kịp ra khỏi cửa thì đã bị lão già ấy bắt được rồi, trước sức mạnh của lão già cô gái trẻ chẳng thể thoát được mà chỉ có thể van xin:
“XIN ÔNG THA CHO TÔI, XIN ÔNG THA CHO TÔI, XIN ÔNG THA CHO TÔI.”
Nhưng lại giống như lần trước lão già lại nắm lấy tóc của cô gái trẻ kéo cô ấy lại vào trong phòng mặc cho cô gái gào thét, kêu cứu, xin tha.
Sau khi cánh cửa phòng lại một lần nữa đóng lại lời nói cuối cùng của cô gái trẻ chỉ còn là tiếng xin tha:
“ÔNG ƠI THA CHO CHÁU.”
Nhưng ngay sau đó những âm thanh kêu cứu của cô gái trẻ đấy câm bặt, từ trong phòng phát ra những tiếng rên “Ư, Ưm” như thể là ai đó đã bị bịt thứ gì vào miệng vậy, sau cùng từ trong căn phòng đấy những âm thanh phát ra chỉ còn là những tiếng rên “Ư, Ưm” những tiếng khóc của cô gái trẻ và những tiếng cười man rỡ của lão già.
Nửa Đêm.
Cánh cửa phòng vợ trưởng làng bỗng mở ra, một bà cô tay ôm khay cháo bước vào, chẳng biết vì sao nửa đêm nửa hôm mà bà cô vẫn còn bê khay cháo vào trong phòng vợ của trưởng làng.
Đặt cái khay cháo xuống tạm một cái bàn bà cô ngồi xuống nhìn người phụ nữ đang nằm ở trên giường.
Vì là người thực vật nên vợ của trưởng làng cơ hồ chẳng làm gì được nhiều, muốn đi tiểu tiện hay đại tiện hoặc muốn làm bất cứ thứ gì đều cần người giúp hết.
Nhìn thấy người phụ nữ ở đang nằm lặng ở trên giường bà cô bỗng bật cười, cười đến điên, cười đến loạn, sau một lúc điên loạn cười bà cô mới nói:
“Cuối cùng ngày này cũng tới, cuối cùng ngày này cũng tới.”
Nói xong lấy những móng tay sắc nhọn bà cô lập tức đâm thẳng vào mặt mình, nhưng kỳ lạ là sau khi bà cô dùng móng tay đâm thẳng vào mặt của mình, máu tươi cơ hồ lại không chảy ra, móng tay cắm càng lúc càng sau trên khuôn mặt, bỗng bà cô dừng lại không tiếp tục đâm nữa rồi giật thật mạnh mặt mình ra.
“Toạc”
Âm thanh của lớp mặt nạ bị xé rách vang lên, sau khi lớp mặt nạ bà lão già nua bị xé rách xuống, lộ ra một khuôn măt của một cô thiếu nữ trẻ xinh đẹp, không dừng lại, tiếp đó một tay của cô thiếu nữ nắm chặt lấy tóc của mình sau đó tháo xuống bộ tóc giả đang dính chặt ở trên đầu, tóc giả được tháo xuống lộ ra một cái đầu trọc bóng loáng, những sau khi tóc giả được gỡ ra có vô số nhúm đen bỗng xuyên qua lớp da đầu, những nhúm đen ấy sau khi xuyên qua lớp da đầu thì nhanh chóng mọc ra những sợi giống như là tóc vậy nhưng mà dài vô cùng.
“Crackk, crackk, crackk”
Sau khi những sợi đen được mọc ra thì từ thân thể của cô thiếu nữ phát ra những âm thanh giống như thể là xương cốt đang được vặn vẹo, hai tay nắm lấy lớp áo của mình sau đó cô thiếu nữ xé rách nó ra để lộ ra một bộ y phục trắng tinh nếu mà quan sát kỹ thậm chí còn nhìn thấy cả da thịt.
Sau khi màn biến đổi hoàn tất, từ một bà cô già nua lúc này cũng đã biến thành ma nữ xinh đẹp rồi.
Khua tay lấy một cái lược của vợ trưởng làng ở trên bàn phấn và dùng nó để trải tóc cứ như thể là nó là của mình vậy, sau khi trải tóc xong ma nữ nhìn người phụ nữ được gọi là vợ của trưởng làng lúc này đang nằm bất động ở trên giường, mỉm cười ma nữ nói:
“Ta đã chờ rất lâu, rất rất lâu ngươi có biết không và hôm nay khi cơ hội đã đến, ngươi có biết không, cơ hội đã đến, ta cuối cùng cũng có thể kết thúc cái mạng sống của ngươi.”
Ngồi xuống cái ghế nơi bàn phấn ma nữ lại mỉm cười, một nụ cười vô cùng xinh đẹp, nhìn lấy người đàn bà đang nằm bất động ở trên giường ma nữ lại phấn khích man rợ nói:
“Ngươi hẳn phải đau khổ lắm nhỉ, phải sống một cuộc đời không bằng c·hết thế nhưng không sao, không sao, ta sẽ giải thoát mọi sự đau khổ cho ngươi, ta sẽ giải thoát mọi sự đau khổ cho ngươi, trong đêm nay.”