Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 151: Bản Tính

Chương 151: Bản Tính


Từ xa xưa rồi từ cái thời mà con người còn ăn lông ở lỗ cho đến tít tận bây giờ thì c·hiến t·ranh, đánh nhau, tranh đoạt, … nó đã là một phần không thể thiếu trong lịch sử của mọi loài rồi.

Có d·ụ·c, có ưa thích, có nhu cầu sinh ra tham, có tham thì sẽ có tranh đoạt, ngươi thích thứ này, ngươi cần thứ này, người ta cũng thích, người ta cũng cần, ngươi không chịu nhường, người ta cũng không chịu nhường, từ đấy sẽ có đánh nhau, có tranh đoạt, thậm chí là có c·hiến t·ranh.

Từ những cuộc tranh đoạt nhỏ của những con thú như báo, như sư tử, như con người, … đánh nhau, tranh đoạt, thậm chí là chém g·iết, … để tranh đoạt bạn tình nhằm phục vụ cho nhu cầu, mục đích là thỏa mãn d·ụ·c vọng và duy trì nòi giống hoặc là tranh đoạt thức ăn nhằm cho sướng miệng cho no bụng hay là tranh đoạt của cải, linh thạch, pháp bảo, hoặc là danh tiếng, …

Kể cả có trí d·ụ·c hay là sống thuần bản năng, khoác lên mình lớp áo con người mà bên trong thì vẫn là con thú thì đâu có thể gọi là người được đâu.

Những cuộc tranh đoạt rồi thì đến những cuộc c·hiến t·ranh lớn của những bộ tộc, của những quốc gia, của những tông môn, thế lực, … họ đều sẽ vì lợi ích của mình, danh tiếng của mình, hoặc là lợi ích của tông môn, danh tiếng của quốc gia mà có thể sẽ c·hiến t·ranh đối với những nơi khác đe dọa đến lợi ích hoặc là đem lại lợi ích cho quốc gia, cho thế lực của mình.

Thế nên là đánh nhau, tranh đoạt thậm chí là c·hiến t·ranh nó đã là một phần không thể thiếu trong lịch sử của mọi loài rồi, vì nó ghi vào trong huyết mạch, nó gắn vào trong máu, từ đời này q·ua đ·ời khác, từ thân này qua thân khác, trừ khi diệt tận tham nếu không nó không bao giờ mất.

Thế nhưng càng phát triển đặc biệt là những cá thể, những chủng tộc có trí d·ụ·c, văn minh càng cao thì càng ý thức được sự sống, mà càng ý thức được sự sống thì lại càng s·ợ c·hết, mà càng s·ợ c·hết thì lại càng sợ đau.

Nhưng đánh nhau, tranh đoạt nó đã là một phần không thể nào mà tách rời được nữa rồi, đối với những loài có trí d·ụ·c ví dụ như con người càng phát triển, càng ý thức được sự sống thì lại càng s·ợ c·hết, sợ đau nhưng vì đánh nhau là một phần của mọi loài rồi nên sự thích đánh nhau đấy theo sự ý thức về tầm quan trọng của sự sống đối với từng loài mà chuyển sang thành một dạng khác gọi là thích xem đánh nhau.

Cảm xúc của việc đánh nhau và xem đánh nhau thì gần như là như nhau đều là sợ hãi, lo lắng, hồi hộp, bồi hồi, hưng phấn, … nhưng đối với những loài đã ý thức được tầm quan trọng của sự sống thì thường chọn xem đánh nhau hơn là tự đi đánh nhau rồi mang thương vào người, bởi vì ưa thích được sinh ra thế nên người ta mới chế ra những cái tương tự để nhằm thỏa mãn d·ụ·c vọng ấy từ đó mới có cái gọi là chọi gà, võ sĩ đánh nhau, rồi ở những nơi đặc thù ngoài vòng luật pháp thì còn có cả sinh tử chiến, … tất cả những thứ đấy được sinh ra đều là để thỏa mãn d·ụ·c vọng của con người.

Những người dân ở đây thì chẳng ai là kẻ ngu cả họ đều ý thức được sự sống của mình thế nhưng mà có người sau khi chạy đủ xa vì hứng thú với cái trận chiến này, cái trận chiến của những người trong mắt họ là thần tiên mà không quản sống c·hết đứng lại xem, có người đầu tiên rồi thì có người thứ hai cũng bởi vì thế mà đứng lại, có người thứ hai đứng lại thì người thứ ba mặc dù đã chạy đủ xa thế nhưng khi thấy hai người đấy đứng lại mà không chạy nữa thì mình cũng đứng lại mà xem vì trong vô thức người thứ ba sau khi thấy hai người kia không chạy nữa thì tự nhận định rằng khoảng cách này là đủ an toàn rồi và không cần chạy nữa vì hai người kia chẳng phải cũng chạy đến đây rồi ngừng sao, sau đó vì d·ụ·c vọng thích xem đánh nhau trong họ cũng lôi kéo: “Cuộc đời có mấy lần được chứng kiến cảnh thần linh đánh nhau nay có cơ hội nếu không có nguy hiểm thì cứ đứng lại nhìn.” Người thứ ba nghĩ vậy rồi cũng đứng lại không chạy nữa.

Sau khi người thứ ba đứng lại mà không chạy nữa người thứ tư nhìn thấy ba người kia thì cũng nghĩ tương tự như người thứ ba rồi đứng lại xem trận đấu mà không chạy nữa, người thứ tư đã đứng lại thì người thứ năm sau khi nhìn thấy bốn người kia không chạy mà đứng lại thì cũng nghĩ như người thứ ba và người thứ tư cũng không chạy nữa mà đứng lại xem trận đấu, rồi đến người thứ sáu, người thứ bảy, người thứ tám, người thứ chín, người thứ mười, rồi cuối cùng là cả làng đều đứng lại xem trận đấu mà không chạy nữa.

Đây được gọi là hiệu ứng của bầy cừu không thông minh, vì bị d·ụ·c vọng lôi kéo mà không tư duy, suy nghĩ một cách sáng suốt xem liệu việc này là đúng hay là sai, là an toàn hay là nguy hiểm mà chỉ thấy người khác làm rồi mình cũng làm theo, giống như một bầy cừu đói, một hai con thấy phía trước là cỏ thì đi tới, những con còn lại thấy vậy thì chạy theo nào ngờ gần đó là một bầy sói đói đang mai phục.

Ở bên kia chỗ bom nổ, cái kén bạc sau khi hứng chọn mấy quả bom thì đã bị cháy xém nhiều chỗ thậm chí có một vài nơi còn bị mất một mảng lớn tóc nếu không phải vì tóc quá nhiều thì có lẽ cái đã hỏng rồi.

Đến tận bây giờ sau khi bom nổ xong thì vẫn chưa biết được rằng rốt cuộc là cái kén bạc được làm từ vô số sợi tóc của ma nữ, thứ có thể đâm xuyên thủng vô số lớp khí dày và làm rách bộ y phục nhất phẩm của vị đệ tử trẻ lợi hại hơn hay là quả bom có thể gây nên tổn thương như cháy xém, thậm chí là làm mất cả một mảng lớn tóc của ma nữ lợi hại hơn nữa.

Mặc dù nếu phải so sánh một bộ giáp nhất phẩm cùng một bộ y phục nhất phẩm nếu nói về độ cứng, độ chắc chắn thì y phục thường không thể sánh bằng được với giáp rồi thế nhưng nhất phẩm thì vẫn là nhất phẩm không phải thứ tầm thường có thể làm hỏng được thế mà tóc của ma nữ khi chuyển thành màu bạc ngược lại là có thể làm rách được y phục và chỉ với hai sợi tóc có thể chặn được một chiêu Liệt Phong Trảm của vị đệ tử trẻ chứng tỏ nó không phải là thứ tầm thường, thế nhưng quả bom được chôn dưới nhà của trưởng làng giờ lại có thể gây tổn thương lớn cho tóc như thế khó mà nói được cái nào lợi hại hơn.

Sau khi cái kén từ từ được mở ra ma nữ đột ngột ngã xuống dưới đất nhưng ngay lập tức được trưởng làng đỡ được, nhìn ma nữ bây giờ sắc mặt thì trắng bệch, người thì như thể bị mất sức sống, trông chẳng khác gì vị đệ tử trẻ ban nãy, thậm chí là còn tồi tệ hơn, nhìn thấy nàng bây giờ ai có thể nghĩ ra được đây chính là ma nữ tai tiếng đã từng reo tai họa cho ngôi làng hơn mấy chục năm trời.

Vuốt ve đôi má của ma nữ, trưởng làng quỳ xuống nhẹ nhàng đặt ma nữ nằm lên đùi mình, nước mắt bất giác từ trong đôi mắt già nua ấy chảy ra làm ướt đôi gò má khô già của vị trưởng làng, nghẹn ngào lão già nói:

“Xin lỗi Vân nhi mấy chục năm nay đã làm khổ nàng rồi, tất cả là tại ta đã đẩy nàng vào cái hoàn cảnh này, là tại ta đã khiến cho nàng phải những điều như vậy, ta, thật khốn nạn, đến cả khi nàng dùng dung mạo của nàng khi còn trẻ với một cái tên khác đến gặp ta, ta, cũng chẳng nhận ra được mấy năm nay nàng hẳn là đau lòng lắm, tất cả là tại cái trí nhớ khốn nạn này của ta.”

Chương 151: Bản Tính