Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 152: Thương, Ghét?
“Là tại …”
Đang định nói tiếp thì bàn tay của Vân nhi nàng đã khẽ chạm vào gò má của trưởng làng lau đi những giọt nước mắt vẫn còn lăn dài trên gò má, trái ngược với vẻ mất sức sống nàng vẫn cố nặn ra nụ cười nói:
“Chàng không cần phải tự trách mình, th·iếp có oán chàng bao giờ đâu.”
Đôi bàn tay của cô gái trẻ ấy như muốn giữ mãi trên đôi gò má già nua của trưởng làng thế nhưng nào đâu có được, sức nàng đã cạn, đôi bàn tay ấy nó trượt dần giống như những giọt nước mắt của trưởng làng rồi rơi “Bịch” xuống dưới đất.
Nghe xong những lời nàng nói, giống như là đê vỡ, nước mắt của trưởng ào ào chảy ra như mưa phun vậy, lão cứ quỳ ở đấy ôm chặt lấy nàng mà khóc, lão khóc giống như một người vừa mất đi tất cả vậy, lão cứ liên tục khóc, khóc mãi, khóc mãi, càng khóc càng to, càng khóc càng to.
Nhìn lão ôm cô gái trẻ vào lòng mà khóc bây giờ, ai, ai có thể ghét nỗi lão, ai lúc này có thể tức giận đối với lão, tiếng khóc bi thương, thống thiết, đau đớn như muốn xé rách cõi lòng.
Đối với một người có thể vô tình đến mức bỏ thuốc khiến cho vợ mình sống trong tình cảnh bán sống bán c·hết, đối với một người có thể bệnh hoạn đến mức có ham muốn đối với con dâu của mình, đối với một người có thể ghê tởm đến mức trong cơn điên loạn h·iếp d·â·m cháu gái của mình, mà giờ đây có thể khóc vì một người con gái thế mới thấy nàng quan trọng đối với lão như thế nào.
Kể cả khi nàng cải trang thành bà cô người làm khéo hỏi lão, lão vẫn thành thực trả lời là chưa bao giờ quên được nàng, thế mà mấy chục năm trời xa cách đến tận bây giờ mới được chính thức được trùng phùng vậy mà cũng chỉ có được vài phút thôi vì bây giờ nàng đã giống như cái xác nằm gọn trong vòng tay của lão rồi, nhìn lão khóc bây giờ nếu trời đất không biết có lẽ còn thương thay.
Đôi uyên ương giờ chỉ còn một,
Thiếu một người sao còn gọi là đôi.
Mấy chục năm sầu gieo tai họa,
Lão già rồi còn khóc giống thiếu nhi.
Người dân ở xa nào biết chuyện,
Nên ai cũng vì thế mà thương thay.
Còn đâu chàng trai trẻ năm ấy,
Trưởng làng lại khóc vì ma nữ sao?
Người dân ở xa thì chẳng biết gì cả, bọn họ chẳng nghe được câu chuyện, thậm chí là tầm nhìn còn khó, còn mờ, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy ma nữ lao vào bảo vệ cho trưởng làng thay lão hứng bom chịu đ·ạ·n, sau đó bọn họ nhìn thấy trưởng làng khóc vì ma nữ thì bọn cũng thương, thế nhưng ai ở đây sau khi chứng kiến thì cũng có một câu hỏi, nhưng ai cũng thắc mắc thì ai trả lời bây giờ.
Bỗng khi trưởng làng đang khóc thì ma nữ bật dậy, một tay ngay lập tức được bọc kín bởi tóc sau đó vội nắm chặt lấy viên ngọc ở trên vòng cổ, chiếc vòng cổ mà trưởng làng đang đeo do chính tay vị đệ tử trẻ tặng.
“BÙM”
Viên ngọc sau khi bị ma nữ nắm lấy thì p·hát n·ổ.
Mặc dù ở khoảng cách rất gần thế nhưng sau khi viên ngọc p·hát n·ổ trưởng làng chẳng có lấy nổi một v·ết t·hương, nhưng còn đôi bàn tay được bọc bởi tóc của Vân nhi nàng sau khi hứng nguyên một quả bom đấy thì nó đã không còn xinh đẹp nữa rồi.
Mặc cho khuôn mặt của trưởng làng đang ngơ ngác, bàn tay của Vân nhi nàng sau khi đỡ lấy quả bom thì tóc hầu như đã bị cháy xém hết, tay thì bị bỏng vô cùng nặng.
Thế nhưng thần không biết quỷ không hay trưởng làng còn chưa kịp hoàn hồn lại thì vị đệ tử trẻ đã xuất hiện ở sau lưng ma nữ, tay nắm chặt lấy đầu nàng, nhanh đến mức tóc của nàng còn chẳng kịp phản ứng, gân cốt nổi lên như muốn bóp nát đầu nàng.
Vân nhi nàng rên lên trong đau đớn, tóc sau đó tiếp tục còn chưa kịp phản ứng thì đã bị vị đệ tử trẻ nhẹ nhàng nhấc lên rồi ném nàng đi giống như ném một quả bóng vậy, một quả bóng người.
Người bị ném bay vào nhà, thân giống như một quả bóng, liên tiếp va vào phá nát mấy căn nhà phải đến căn thứ hai, căn thứ ba thì dường như mới dừng lại được.
Trưởng làng vẫn còn đang ngỡ ngàng nhìn nàng bị người khác coi như là một quả bóng rồi ném bay đi sau đó là phá nát mấy căn nhà, nhưng rất nhanh lão đã hoàn hồn lại vội quỳ lạy vị đệ tử trẻ, vừa quỳ, vừa khóc, vừa nói:
“Xin ngài, xin ngài, tôi xin ngài tha cho cô ấy, tôi xin ngài một lần thôi, tôi, tôi sẽ dẫn cô ấy đi thật xa, thật xa để khuất mắt ngài, để từ nay về sau có thể đảm bảo rằng ngài không bao giờ gặp lại nữa tôi xin ngài đấy, ngài có thể cho lão già này một ân huệ được không, tôi lạy ngài, tôi lạy ngài, tôi lạy ngài.”
Nam nhi dưới gối là vàng, mấy chục năm trên đời trưởng làng có thể nói là gần như chưa bao giờ phải quỳ lạy, phải van xin ai cả, nay lại phải làm điều này với thằng nhóc đáng tuổi cháu mình, để cứu một người không phải là vợ mình, để cứu một ma nữ đã gieo rắc tai họa cho ngôi làng ông thương trong suốt mấy chục năm trời.
Đối mặt với lão già quỳ lạy van xin vị đệ tử trẻ vẫn sắc mặt điềm nhiên tay phải rút kiếm sau đó dùng bàn tay trái nay còn ba ngón vỗ vỗ vai lão già từ tốn nói:
“Ngài trưởng làng đừng lo ma nữ là kẻ độc ác đã sử dụng thuốc để đầu độc tâm trí ngài, khiến cho ngài phải làm những điều trời đất không dung ấy, chính ma nữ đã g·iết và cải trang thành bà cô người làm trong suốt mất chục năm nay, đừng tự trách mình ngài trưởng làng ạ, đều do ma nữ, đều do ma nữ cả, hãy để ta kết liễu nàng và giải thoát cho ngôi làng này.”
“KHÔNG, KHÔNG PHẢI, VÂN NHI KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI NHƯ VẬY.”
Trưởng làng nghe vậy quát nói, nước mắt đầm đìa, nhìn lão già này bây giờ nào giống với trưởng làng uy nghiêm thường ngày đâu, nhưng lão dường như chẳng quan tâm đến điều đấy, tiếp tục quỳ lạy một đứa nhóc chỉ đáng tuổi cháu mình, van xin nói:
“Là lỗi của tôi, Vân nhi không hề có tội, tất cả là tại tôi, tại tôi hết là tôi làm hết, nếu có g·iết thì xin hãy g·iết tôi đi mà tha cho Vân nhi nàng ấy, tôi xin ngài, tôi cầu xin lòng từ bi trong trái tim của ngài, thưa ngài đệ tử, TÔI VAN XIN NGÀI, TÔI VAN XIN NGÀI THƯA NGÀI ĐỆ TỬ.”
Nhìn trưởng làng khóc sướt mướt, nhìn trưởng làng cầu xin quỳ lạy vị đệ tử trẻ vẫn điềm nhiên lặng thinh chẳng nói một lời, tay phải cầm kiếm, tay trái chắp sau lưng, lưng thẳng như kiếm, oai nghiêm mà đứng.
“BỊCH”
Bỗng cánh tay phải vốn đang cầm kiếm của vị đệ tử trẻ rơi xuống đất, máu tươi ồ ạt chảy ra, do Tốc Chiến Tốc Thắng cảm giác đau không còn mãnh liệt mà chỉ đủ để nhận biết, nhưng đến cả trưởng làng đang van xin, quỳ lạy khi chứng kiến cảnh tượng đó thì lập tức ngỡ ngàng thậm chí là bàng hoàng.
Khí ngay lập tức được điều động để bọc v·ết t·hương lại, sắc mặt thì vẫn điềm nhiên chẳng đổi, nhẹ nhàng cúi người xuống nhặt thanh kiếm đang được tay phải nắm lên sau đó cất cánh tay bị đứt vào trong nhẫn không gian của mình.
Vị đệ tử trẻ sau đó cũng chẳng nói thêm một lời lặng bước về hướng ma nữ đã bị ném đi.
Nếu như ai đó tinh mắt để ý kỹ thì sẽ thấy ngay sau khi ma nữ bị vị đệ tử trẻ nắm đầu ném đi thì có một sợi tóc bạc đã thần không biết, quỷ không hay che dấu đi cảm nhận của vị đệ tử trẻ rồi nhẹ nhàng quấn quanh cánh tay ấy và khi thời cơ thích hợp đã đến thì cắt đứt cánh tay.