Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 153: Man Rợ
Đang quỳ trưởng làng nhìn thấy cảnh đấy thì vội lao tới định ôm lấy chân của vị đệ tử trẻ nhưng ngay khi vừa đứng lên đã lập tức gục xuống, ngất rồi.
Không có dấu hiệu của việc sử dụng khí, cơ thể của trưởng làng thì cũng chẳng có vấn đề gì quá nghiêm trọng cả, còn vị đệ tử trẻ thì vẫn điềm nhiên chậm rãi bước đi thế nhưng tại sao trưởng làng lại ngất? Lúc này bàn tay trái của vị đệ tử trẻ ngón út và áp út đã mất rồi, tại sao lại vậy? Điều này có liên hệ gì với việc trưởng làng ngất chăng? Chẳng nhẽ do thứ kia làm tốc độ quá nhanh khiến cho chẳng ai có thể biết được?
Ở bên kia ma nữ đang liên tục gào thét trong đau đớn, tóc bay đi tứ phía phá vô số căn nhà thậm chí còn đâm xuyên qua thân ảnh của nam tử ấy, rõ ràng những người dân trong làng đang đứng ở xa quan sát đều thấy tóc của ma nữ đâm xuyên qua thân ảnh của người nam tử, ấy thế mà nam tử ấy vẫn chẳng làm sao tiếp tục chậm rãi bước đi.
“Vân cô nương hẳn là đau đớn lắm nhỉ.” Người nam tử điềm nhiên nói.
Đáp lại nam tử ấy vẫn là tiếng thét gào trong đau đớn của ma nữ, dường như chẳng bận tâm đến điều ấy vị đệ tử trẻ điềm nhiên nói:
“Mà cũng phải thôi, ba món quà của ta tặng cho cô nương thì cũng hơi đặc biệt, đau đớn là phải nhất là món thứ ba phải không cô nương.”
Tóc của ma nữ lại một lần nữa đâm tới thân thể của vị đệ tử trẻ nhưng lại như lần trước như có ma lực vậy dù đã đâm trúng nhưng lại bị xuyên qua, vị đệ tử trẻ vừa đi vừa nói:
“Nếu chỉ đơn thuần là thứ nước đấy thôi thì cũng là thứ nước cam cam thơm thơm ngon miệng, nhưng …”
Nói đến đây vị đệ tử trẻ cắm thanh kiếm xuống đất sau đó nhìn vào trong nhẫn không gian nơi có cánh tay bị chặt đứt, dường như ở trong lòng bàn tay của cánh tay ấy có một thứ gì đấy xanh xanh dính vào.
“Nếu kết hợp thứ nước cam cam đấy để uống mà trong hai ngày chẳng may bị dính thứ chất xanh xanh này lên da thì sẽ phải cảm nhận nỗi đau đớn đến c·h·ế·t đi sống lại và trong khoảng mười phút cơn đau sẽ biến mất và người thì cũng thế luôn, thật là đáng sợ, cũng may ta đã uống thuốc giải.”
Nhìn ma nữ đang quằn quại, liên tục gào thét trong đau đớn, với ánh mắt cùng một gương mặt điềm nhiên vị đệ tử trẻ lại nói:
“ NhìnVân cô nương bây giờ thật đau đớn, mà cũng đúng thôi như ta đã nói khi hai cái chất xanh xanh cùng cam cam kia kết hợp nó sẽ tạo thành một cái chất mới tạo cho người bị dính một cảm giác vô cùng đau đớn vì nó sẽ ăn mòn từng chút từng chút một lục phủ ngũ tạng của cô nương, nó sẽ ăn tươi nuốt sống từng miếng từng miếng thịt của cô nương, …”
“TẠI SAO?” Ma nữ khóc trong đau đớn gào thét cắt ngang lời nói của vị đệ tử trẻ mà hỏi.
“TẠI SAO CÁC NGƯƠI HAI NGƯỜI CÁC NGƯƠI ĐỀU CẤM ĐOÁN TA ĐẾN VỚI CHÀNG ẤY.” Ma nữ dường như đau đớn đến mức hoang tưởng liên tục chỉ chỉ về hướng hắn rồi gào thét.
“TẠI SAO TẤT CẢ NHỮNG NGƯỜI KIA HỌ ĐỀU CÓ ĐƯỢC HẠNH PHÚC CÒN TA THÌ KHÔNG CHỨ? TA ĐÃ LÀM GÌ SAI? TA ĐÃ GÌ SAI HẢ?” Ma nữ liên tục gào thét, cào, cấu, xé mọi vật xung quanh thậm chí là cả khuôn mặt mình cũng không tha, ngón tay sắc nhọn đâm vào da thịt như muốn xé rách khuôn mặt ấy ra, tóc thì liên tục loạn tấn công tứ phía.
Nhìn nàng bây giờ vô cùng xấu xí, còn đâu nước da trắng hồng, còn đâu gương mặt xinh đẹp, sau khi bị dính độc, nước da trắng hồng nay đã biến thành màu đen thui lủi như là than, hơn nữa khắp người còn sần sùi trông ghê tởm vô cùng, nàng của lúc này có khác gì quái vật đâu.
“TA CHỈ ĐƠN THUẦN MUỐN CÓ ĐƯỢC HẠNH PHÚC, TẠI SAO KHÔNG THỂ CHO TA ĐƯỢC HẠNH PHÚC? TẠI SAO? TẠI SAO?” Nàng liên tục gào thét như thể hóa điên đến nơi rồi, có lẽ do quá đau đớn khi phải chịu cảm giác như muốn c·h·ế·t đi sống mà nàng đã hóa điên hóa dại, tự dưng tay nàng chỉ thẳng vào vị đệ tử trẻ, với cái bàn tay mới ngày nào còn xinh đẹp của cô gái trẻ nay đã hóa thành một dạng sần sùi, xấu xí, rồi nàng gào thét nói:
“CÒN CÁC NGƯƠI, CÒN NHỮNG KẺ NHƯ CÁC NGƯƠI, NHỮNG KẺ CAO CAO TẠI THƯỢNG NHƯ CÁC NGƯƠI.”
“TA MẶC KỆ VIỆC BỊ TÊN ĐÓ COI LÀ ĐỒ CHƠI, COI LÀ CON RỐI ĐỂ HẮN TIỂU KHIỂN, TẤT CẢ CHỈ ĐỂ ĐỔI LẤY HẠNH PHÚC, CÒN NGƯƠI TẠI SAO LẠI LÚC NÀY, TẠI SAO SAU KHI PHÁT HIỆN KHÔNG ĐỂ CHO BỌN TA ĐI, TẠI SAO KHÔNG THỂ THA CHO TA, TẠI SAO KHÔNG ĐỂ CHO TA HẠNH PHÚC, TẠI SAO?”
“Tại sao à.” Vị đệ tử trẻ khuôn mặt đang điềm nhiên nghe vậy bỗng nhăn lại miệng liên tục lặp đi lặp lại hai chữ tại sao không biết bao nhiêu lần.
Sau đó nam tử ấy bỗng nhắm chặt mắt, đầu liên tục lắc, sau khoảng một lúc như thế rồi khuôn mặt lại điềm nhiên trở lại.
Nhân lúc đó bỗng ma nữ phi như bay ngay lúc này tự thân mình lao tới tấn công nhưng đã bị nam tử ấy một chiêu đập thẳng vào ngực.
“Phá Tâm Chưởng”
Một ngụm máu lớn sau khi hứng nguyên một chưởng của nam tử ấy đã bị ma nữ phun ra, thân nàng sau đó bay như quả bóng bị ném, lại một lần nữa bay vào trong đống đổ nát.
Mặc dù Phá Tâm Chưởng tên như ý nghĩa nếu đánh chúng thì một chưởng sẽ phá vỡ tim, nhưng có vẻ như chỗ hắn đánh là chỗ được nàng dùng tóc che lại nên dù Phá Tâm Chưởng rất độc nhưng tim nàng không vỡ được.
Ngoắc tay một cái thanh kiếm nhờ khí lại bay về tay của hắn, tay cầm kiếm chậm rãi tiến tới đống đổ nát nơi mà Vân nhi nàng đang quỳ ở đấy, khuôn mặt điềm nhiên đến sợ hãi nhưng hắn vẫn từ tốn vừa đi vừa nói:
“Vân Thanh Nhi, ngoại hiệu ma nữ, Thúy nhi, … tu vi Tẩy Trần cảnh ngũ giai, đến nay đã g·i·ế·t vô số người gieo tai họa cho ngôi làng khiến cho bao nhiêu gia đình chồng mất vợ, con mất mẹ, cha mẹ mất con, khiến cho vô số người dân nơi đây phải bỏ làng mà rời đi mới có được hai chữ bình an, nạn nhân chủ yếu là nữ đã có chồng, người phàm, những người bị ma nữ g·i·ế·t thường hay bị một chiêu tóc quấn quanh cổ rồi cắt mất đầu, động cơ là do ghen tỵ đối với hạnh phúc của những người đàn bà khác trong làng rồi sinh ra sân hận, nay ta nhận nhiệm vụ Vân cô nương ngươi cũng đi được rồi không cần luyến tiếc làm gì nữa.”
Năng lượng đã hết, nàng đã kiệt sức mặc dù nghe nam tử ấy nói vậy nhưng lúc này nàng chỉ có thể quỳ khóc và chờ c·h·ế·t, chờ bị nam tử ấy g·i·ế·t c·h·ế·t hoặc là chờ bị độc chậm rãi g·i·ế·t c·h·ế·t, bỗng thoáng qua trong đầu nàng lúc này là hình ảnh vị đệ tử trẻ ban nãy, dường như hắn có điểm gì đấy vô cùng kỳ lạ nhưng nó cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua mà thôi.
Cơn đau từ chất độc đang liên tục hành hạ thân thể nàng, còn vị đệ tử trẻ lúc này đã đứng trước nàng với sắc mặt điềm nhiên chẳng đổi nhẹ nhàng cắm thanh kiếm sắc hướng về phía đỉnh đầu của nàng chậm rãi đâm tới.
Mặc dù thanh kiếm đi rất chậm nhưng nàng không tránh được mà chỉ có thể dùng hai tay của mình ngăn kiếm lại, nhưng nào đâu có được sự tình tay trần ngăn lại kiếm sắc, hơn nữa với sức của người nam tử ấy cho dù bàn tay chỉ còn ba ngón nhưng nàng ngăn làm sao.
Khi kiếm đến gần đỉnh đầu nàng bỗng gào thét những điều vô cùng khó hiểu:
“ƯNG, BÁT, ƯNG, BÁT, BÁTTTTTTTTT”
Nhưng người nam tử ấy nào có vì thế mà dừng lại, sắc mặt vẫn điềm nhiên chẳng đổi khi máu tươi như mưa phun ra khắp nơi, kiếm đâm hẳn vào trong, cắm từ đỉnh đầu đâm xuống.
Mặc cho ma nữ liên tục gào thét nhưng nam tử ấy vẫn một sắc mặt điềm nhiên, như chẳng gì có thể thối chuyển được, kiếm đâm càng lúc càng sâu mặc cho nàng liên tục gào thét, sau khi kiếm cắm xuống vào tận trong cơ thể cảnh này giống như là một que thịt xiên vậy, nhưng ở đây chỉ khác ở đúng hai điểm, que là kiếm, thịt là người.