Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 154: Hận Thù

Chương 154: Hận Thù


“Xoẹttttttttt”

Kiếm nhuốm lấy máu, màu máu đỏ tươi, thậm chí khi ngửi vẫn còn thấy mùi máu có chút tanh tanh của ma nữ, cái xác của ma nữ sau khi thanh kiếm rút ra thì chẳng cần ai xô tự ngã xuống, ma nữ nàng đ·ã c·hết rồi, chính ra nàng đ·ã c·hết từ khi mà thanh kiếm đó đâm vào sâu bên trong đầu nàng rồi nhưng có lẽ chính cái sự kiên cường, cái ý chí muốn sống mãnh liệt của nàng đã truyền vào sâu bên trong từng cái dây thần kinh, từng thớ thịt trên cơ thể, để cho dù nàng đ·ã c·hết rồi nhưng hai tay vẫn nắm chặt thanh kiếm liên tục chống cự, phải đến tận khi thanh kiếm của người nam tử ấy đâm đến tận cán vào trong người nàng thì tất cả sự chống cự ấy mới dừng lại.

Sau khi rút thanh kiếm ra người nam tử ấy chỉ liếc qua thanh kiếm sau đó rồi cất vào trong bao luôn mà chẳng cần lau cần chùi gì hết, cánh hoa đào nhuốm lấy máu bay khắp nơi, sau khi ma nữ c·hết người nam tử ấy cũng chẳng đứng được bao lâu mà gục xuống.

Hắn không phải c·hết cũng chẳng phải mất máu quá nhiều, chắc có lẽ hắn đã đến giới hạn của mình rồi, nằm giữa vũng máu của ma nữ pha thêm một chút cánh hoa đào nay cũng nhuốm màu máu hắn bình thản nhắm hai đôi mắt của mình lại mà th·iếp đi.

Ma nữ cuối cùng cũng đ·ã c·hết rồi, mấy chục năm ròng tai họa, mấy chục năm ròng ác mộng tất cả cuối cùng đã kết thúc rồi, những người dân đứng ở xa sau khi thấy vậy thì vui mừng như điên, liên tục nhảy múa, hò hét, ca hát, thậm chí có những người vì mừng quá còn không kìm nổi nước mắt mà phải rơi lệ.

Sau khi ma nữ c·hết được một lúc thì trưởng làng lúc này mới từ trong cơn mê tỉnh lại, tuy chỉ là một quãng thời gian rất ngắn thôi nhưng hắn đã mơ được rất nhiều thứ, mọi ký ức từ hồi trẻ đều ùa về, hắn mơ thấy mình vẫn còn trẻ, hắn mơ thấy mình quả quyết cùng với Vân cô nương cưới nhau, hắn mơ thấy một gia đình hạnh phúc, hắn mơ thấy một vị trưởng làng mẫu mực, hắn mơ thấy con cháu quay quần, những giấc mơ vô cùng đẹp khiến cho hắn chẳng muốn tỉnh lại nữa, nó khiến cho hắn muốn tiếp tục mơ mộng nhưng có một thứ gì đấy đã mạnh mẽ lôi hắn dậy, có một thứ gì đấy đã mạnh mẽ kéo hắn ra khỏi những giấc mộng đẹp ấy và khi hắn tỉnh dậy thì thực tế khắc nghiệt đã khiến cho hắn muốn mơ tiếp rồi.

Nhìn thấy cái thực tế đấy hắn đã choáng ngợp, nhìn thấy cái thực tế ấy khiến cho hắn không còn đủ tỉnh táo nữa, không sự tỉnh táo của hắn đã mất đi từ khi mà mọi chuyện bắt đầu rồi, nhìn thấy cái thực tế ấy hắn bỗng ước đây chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ mà thôi và hắn chỉ cần nhéo má một phát là mình sẽ tỉnh lại.

Nhưng đây là thực tế chứ nào phải là giấc mơ, cho dù hắn có liên tục bạt tai nhéo má đến xưng đến đỏ, thậm chí là tự đấm vào mặt mình đến tím cả đi cũng không thể nào thay đổi được.

Hắn từ từ bước tới giống như là một cái xác không hồn vậy, chẳng cần biết mình phải đi đâu cho đúng, chẳng cần biết phía trước là gì có nguy hiểm hay không chỉ cần tới, tới bên nàng là được.

Dẫm lên thân của người nam tử, chẳng còn đủ tỉnh táo nữa rồi khiến cho hắn giẫm lên thân người sống mà cũng cứ như là dẫm lên thân n·gười c·hết vậy.

Quỳ xuống vũng máu chẳng có chút ngại ngần nào việc y phục bị dơ cả, hắn ôm xác của người con gái mấy chục năm qua phải sống một cuộc đời khổ sở vì hắn mà không có một lời than trách lên, tay đặt qua khe mũi để kiểm tra xem còn hơi thở hay không, nhưng mà người đ·ã c·hết rồi thì làm gì còn thở được nữa, thấy thế sắc mặt của hắn dần chuyển trắng bệch sau đó ôm chặt nàng vòng trong lòng mình, gào khóc.

Chắc giờ bài thơ mới đúng cảnh,

Gió khẽ thổi hay là gió ngâm thơ.

Thoáng nghe trong gió bài thơ ấy,

Đôi uyên ương giờ chỉ còn một người.

Nhưng trái với nỗi buồn của trưởng làng thì người dân ai ai cũng vui như hội chạy về làng, mặt mũi ai cũng hơn hở vì ma nữ cuối cùng cũng đ·ã c·hết rồi, giống như những đứa trẻ hớn hở chạy nhảy trên đồng cổ xanh để tìm kho báu những người dân trong làng bây giờ ai cũng đều đang hởn hở giống như là những đứa trẻ ấy vì kho báu của họ chính là người nam tử, người anh hùng đã g·iết c·hết ma nữ.

Thấy những người dân trong làng đang tiến đến trưởng làng chỉ nhẹ nhàng đặt xác của ma nữ xuống đất, sắc mặt lạnh tanh chẳng gợi nên một chút vệt cảm xúc nào mà đứng dậy, khi mà mọi người ai cũng hớn hở chạy đến vây quanh thành một hình vòng tròn thậm chí là do nhiều người tụ tập quá còn khiến cho họ ai ai cũng chen chúc để một lần được nhìn thấy vị anh hùng đã diệt ma nữ, thì một tiếng ho nhẹ vang lên thu hút mọi sự chú ý của mọi người:

“Ehèm”

Đứng giữa đám đông với sắc mặt lạnh tanh trưởng làng sau khi lấy được sự chú ý của mọi người thì bình thản không một vệt gợn sóng, từ tốn nói:

“Như các vị đã thấy nỗi ám ảnh, tai họa mà mấy chục năm nay làng ta phải chịu do ma nữ gây ra cuối cùng cũng đã kết thúc rồi, quả là trời cao ban ân huệ, nhưng …”

Đang nói chuyện trưởng làng tự dưng ho ra máu, những người dân gần đó thấy thế định tiến tới để xem tình hình thế nào thì bị trưởng làng khua tay ngăn lại, sắc mặt vẫn lạnh tanh dùng tay áo lau đi v·ết m·áu còn dính ở trên miệng, tiếp tục từ tốn nói:

“Nhưng như các vị đã thấy để chiến thắng trận chiến này cả ma nữ cùng nam tử ấy đã phá hết gần như là toàn bộ ngôi làng này, tuy đây là việc không ai muốn cả thế nhưng cho dù có xây lại thì làng ta sẽ tốn rất nhiều chi phí hơn nữa dù cho có xây lại thì những giá trị của tổ tiên đều đã mất hết rồi.”

“Trưởng làng ông đừng úp úp mở mở nữa mau mau nói đi để chúng tôi đưa ngài đệ tử đi chăm sóc, ngài ấy đã vì làng của chúng ta hi sinh rất nhiều rồi.” Một người trong đám đông không nhịn được mà nói lớn.

Trưởng làng nghe vậy thì từ tốn đáp:

“Được, được, như ta đã nói là trời cao không bao giờ tuyệt đường người cả, mấy chục năm tai họa, mấy chục năm khó khăn, khốn khổ mà chúng ta phải chịu chỉ trong ngày hôm nay thôi trời cao đã đưa tới hai phần quà để đền bù một là ma nữ bị diệt tai họa chấm dứt, hai là ngài đệ tử, quả là song hỷ lâm môn, các vị thấy có đúng không?”

“Trưởng làng ông có ý gì, ngài đệ tử vất vả chiến đấu vì làng chúng ta, không tiếc hao tổn tự thân, thậm chí là mất đi cả một cánh tay phải để cứu làng chúng ta mà hôm nay ông định lấy oán trả ơn à, ông có còn là con người không vậy? Có còn là trưởng làng không vậy?”

Một người trong đám đông nghe vậy thì quát sau đó những người còn lại cũng hùa theo liên tục mắng xối xả vào trưởng làng:

“Đúng vậy, anh ấy nói đúng đấy, trưởng làng ông còn là con người không?”

“Đúng vậy, tham lam vô độ lấy oán trả ơn, có con người nào mà như ông.”

“Đồ xác người trong thú, đồ cầm thú đội lốt người sao ông không c·hết luôn đi đồ vô ơn.”

“Đừng tưởng tôi không biết, ma nữ là người của ông chứ gì, làm gì có ai bom nổ còn lấy thân đỡ đ·ạ·n, thậm chí thân là trưởng làng ông lại còn khóc vì ma nữ.”

“Đúng thế”

“Đúng thế, …”

“…”

Chương 154: Hận Thù