Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 156: Lợi Dụng
“Nhưng chẳng phải thế mới thú vị sao, cái đám thư sinh giả nhân giả nghĩa đấy, sau khi lột sạch tất cả cho nó nếm thử cảm giác của d·ụ·c vọng, thì về sau mười thành thì phải đến tám thành sẽ giống như là mấy con c·h·ó, mấy con s·ú·c· ·v·ậ·t phải quỳ lạy để cầu xin d·ụ·c vọng thôi, thật là chỉ nghĩ đến thôi mà đã thèm nhỏ dãi rồi.”
“Phải, phải, cái đám nữ nhân phía đông đảo đấy suốt ngày cao cao tại thượng, giả nhân giả nghĩa, làm vẻ cao quý, mỗi lần nhìn thấy chúng nó trên những mặt báo ta chỉ nghĩ đến cái ngày nó phải quỳ lạy dưới chân ta như những con c·h·ó để cầu xin d·ụ·c vọng.”
“Đúng, đúng, chỉ nghĩ đến cảnh cái đám nữ nhân suốt ngày làm vẻ cao quý giờ phải quỳ dưới chân ta để cầu xin d·ụ·c vọng giống như là một đám s·ú·c· ·v·ậ·t xin ăn, tiểu đệ ta đã mất kiểm soát rồi.”
“…”
Dưới lòng tham kích thích một đám người nhìn bề ngoài trông có vẻ hiền lành, chân chất giờ đây lại trở thành những kẻ miệng thì nói năng t·ục t·ĩu, liên tục văng ra những lời dơ bẩn, uế trược, tay thì cầm dao, cầm kiếm, mắt thì giống như là những con thú đói đang liên tục nhìn về phía vị ân nhân của làng, mà ý thì cũng dơ bẩn chẳng kém.
“Các vị nhanh thôi, nhanh thôi, tấc bóng thời gian một tấc vàng, tốc chiến tốc thắng nếu không vị ân nhân của chúng ta mà hồi phục hay là người của Ngự Lang tông đến thì thiệt thòi là về phần chúng ta.” Trưởng làng lạnh lùng, giục nói.
“Phải, phải trưởng làng nói đúng đấy, tấc bóng thời gian một tấc vàng, các huynh đệ nhanh thôi, xong việc chúng ta sẽ chia chác sau.” Đám đông đang ngươi bàn ta tán về những câu chuyện dơ bẩn, với những lời nói uế trược, sau khi nghe trưởng làng nói xong thì một gã thanh niên cao lớn trong đám đông đáp lời rồi nói.
Những người còn lại thì cũng hưởng ứng liên tục cười đùa, tay nắm chắc đao kiếm đi về phía vị ân nhân đang nằm ở dưới đất của ngôi làng.
Còn về phần trưởng làng ông vẫn đứng lặng ở đấy, hai tay chắp sau lưng, với một sắc mặt lạnh lùng chẳng đổi lặng yên nhìn đám đông tay nắm chắc đao kiếm đi “giúp đỡ” vị anh hùng đang nằm dưới đất của ngôi làng.
Sự ngu si, lòng tham và sân hận đấy là ba thứ nguy hiểm nhất trên thế gian này, vì nó hủy diệt mọi thứ mà chẳng cần phải vất vả, nó khiến cho người ta tự làm mình đau khổ mà chẳng có chút oán trách nào đối với nó, chừng nào còn nó thì còn khổ, thế nhưng tam độc nguy hiểm đến mức nó khiến người ta dù biết nó là đau khổ nhưng chẳng nỡ dứt bỏ nó, giống như thể dù ngươi biết uống thuốc độc sẽ làm hại mình thế nhưng nó sẽ khiến cho ngươi không thể dừng được việc uống nó.
Đấy là nghệ thuật là một trong những nguyên tắc của việc lợi dụng vì ngươi chỉ có thể lợi dụng những kẻ còn tham, còn sân, còn ngu si, dù cho đối phương chỉ còn một ít thế nhưng chỉ cần khéo léo một chút là có thể lợi dụng được.
Như ở đây trưởng làng đang bị sân hận làm cho mù mắt dù biết, dù không việc làm này sẽ đưa ông đến sự đau khổ thể nhưng ông vẫn làm, ông vẫn lợi dụng, lợi dụng lòng tham, lợi dụng sự ngu si của những người dân để khiến họ trả thù cho ông, còn những người dân sau khi bị tham lam làm mờ mắt, sau khi bị ngu si làm mù trí, thì chỉ với một hai câu nói đơn giản của kíp nổ bọn họ đã sẵn sàng vác dao, nắm kiếm lên để làm những chuyện bất nhân bất nghĩa, thiên địa bất dung, lấy oán trả ơn, g·iết vị ân nhân đã cứu làng mình.
Tất nhiên nguyên tắc này cũng có nghịch đảo, ngươi cũng có thể lợi dụng được những bậc không còn tham, không còn sân, không còn ngu si thế nhưng mà tùy vào việc đấy là việc thiện hay việc ác, mang lại hậu quả gì, kết quả ra sao, có làm khổ mình, khổ người hay không thì họ sẽ giúp đỡ.
Vì khi đạt đến cảnh giới không tham, không sân, không ngu si, thì trí tuệ của họ đã vượt xa cái cảnh giới cao nhất mà trí d·ụ·c có thể đạt được rồi, ngươi chẳng thể lấy lợi dụ hoặc họ vì họ đâu còn tham, ngươi cũng chẳng thể lấy thứ gì ra uy h·iếp họ vì chẳng có gì có thể khiến cho tâm họ động được cả, ngươi cũng chẳng thể thông minh hơn họ, vì đối với trí tuệ mà họ có thì cho dù nghìn đời muôn kiếp trí d·ụ·c cũng không bao giờ có thể đạt đến cảnh giới mà trí tuệ họ có được, thế nên về cơ bản đối với những bậc không còn tham, không còn sân, không còn si ngươi chẳng thể lợi dụng được họ.
Tất nhiên ở đây nếu dùng từ lợi dụng đối với những bậc đáng tôn kính, bậc không còn tham, không còn sân, không còn ngu si thì hơi thấp kém nhưng ngoài từ lợi dụng ra thì chẳng có từ nào gần nghĩa với nó hơn cả.
Nhìn một đám đông thanh niên trai tráng, trung niên nam tử, thậm chí còn có cả lão già, tay cầm đao, tay cầm kiếm đi tới nam tử ấy trong lòng lại một lần nữa bật cười thầm nói:
“Quả là rồng mà mắc cạn thì bị tôm giỡn mặt, hổ lạc đồng bằng thì bị c·h·ó khinh.”
Nói xong hắn thở ra một luồng khí trắng, bao bọc lấy thân thể của mình, giống như là một cái kén vậy.
Người dân trong làng thấy thế ban đầu thì cũng có chút ngạc nhiên sau đó dường như chẳng có gì có thể ngăn họ lại điên cuồng lấy kiếm, lấy đao đập vào khí tường.
Đây là làng thợ rèn mà cái gì có thể thiếu chứ đao kiếm, binh khí là thứ không thể thiếu được, lớp giáp bằng khí tuy cứng đao kiếm trong tay bọn họ dù có đập vào thì cũng giống như lấy gậy gỗ đập vào tường sắt vậy thế nhưng chẳng có gì có thể ngăn cản họ lại, cứ năm sáu người một lần luân phiên nhau lấy đao, lấy kiếm đập xuống, đâm xuống, gẫy thanh này thì lại thay thanh khác, người này mệt thì người kia thay vào lớp khí ban đầu vốn dày đặc nhưng về sau lại càng lúc càng mờ, người dân trong làng ai ai thấy thế càng thêm bừng bừng chiến khí, liên tục lấy đao lấy kiếm, đâm xuống, nã xuống, đập xuống.
Dù sao thì nam tử ấy cũng là sức cùng lực kiệt rồi, tạo ra lớp khí đấy nhìn thì có vẻ uy phong nhưng cũng là hùng hổ dọa người thôi chứ thực chất còn chẳng bằng một phần của khí mà hắn thường dùng.
Bỗng khi đám người ấy đang liên tục tay đao, tay kiếm nã xuống cái kén khí ấy thì tự dưng họ lại ngừng lại ai ai cũng dẹp lối tránh đường, dù nam tử ấy thấy điều đấy cũng có chút lạ nhưng hiện tại cái cổ đã quá đau để có thể lại di chuyển nữa rồi.
Ở xa đi tới một gã trung niên hai tay đeo găng dày, tay cầm một cái kẹp sắt lớn đang kẹp một cái giống như hình cái xô đựng nước nhưng giờ nó đang đỏ rực nhử bị lửa đốt vậy, miệng của gã thì liên tục hét to:
“TRÁNH RA, TRÁNH RA, SẮT MỚI ĐƯỢC NUNG CHẢY, SẮT MỚI ĐƯỢC NUNG CHẢY.”
Tuy gã đi rất từ tốn không nhanh, không chậm nhưng những người dân trong làng ai ai nhìn thấy cảnh đấy tim cũng đập nhanh thêm một nhịp, có người mở miệng đỉnh cản lại nhưng vừa mới định mở miệng ra thì chẳng biết vì sao lại thôi.
Đứng trước vị ân nhân của làng gã chỉ nhàn nhạt nhìn một lần rồi nở một nụ cười ôn hòa sau đó chầm chậm đổ xuống thứ sắt thép đã được nung chảy.
Đỏ rực như lửa thứ thép được nung chảy, dàn đều đổ xuống từ đầu cho đến chân của nam tử ấy.
Những người xung quanh thấy thế không nhịn được mà quát nói:
“Huynh đang làm gì thế, nếu chẳng may mà thứ gì bị hỏng thì tất cả đều sẽ là công cốc đấy.”
Thế nhưng gã trung niên ấy vẫn làm ngơ, dường như chẳng nghe thấy điều đấy liên tục đổ xuống thứ thép được nung chảy đỏ rực như lửa.
Nhưng người còn lại tuy tiếc của, tuy giận nhưng chẳng ai dám lao lên cả, vì tay đối phương đang cầm là thứ thép bị nung chảy, chẳng may mà nó ném sang thì của không có được mà mạng cũng mất.