Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 157: Bản Năng
Khí của nam tử ấy tuy cứng và chắc, ban nãy thậm chí còn đỡ được vô số chiêu tóc của ma nữ thứ mà chỉ cần một vài sợi tóc tụ vào nhau là hoàn toàn có thể phá vỡ một căn nhà, nay có vẻ kháng lửa kém quá.
Nằm dưới đất, thép nóng đổ trên đầu, nam tử ấy vẫn một sắc mặt điềm nhiên chẳng đổi, được giây nào hay giây đó, khéo léo điều động khí tập trung vào những nơi thép nóng đổ xuống, thế nhưng…
“Ọeeeeeeeee”
Khi đang điều khiển khí nam tử ấy bỗng nôn ra máu rồi lập tức ngất đi, khí cũng theo đó mất đi sự khống chế mà biến mất, thép nóng chảy xuống, cũng may …
Ngay cái giây phút mà chỉ còn có một sát na nữa thôi là thứ dịch thép nóng đấy chảy xuống người của nam tử thì từ trong nhẫn không gian một luồng khói trắng xuất hiên chớp mắt nuốt trọn bao phủ lấy người của nam tử ấy rồi đánh bay thứ thép nóng đấy đi nơi khác.
Khói trắng bay lên rồi bao phủ khắp người của nam tử ấy, người dân trong làng nhìn thấy cảnh tượng này thì sợ hãi, gần như ai ai trong làng hiện tại cũng có suy nghĩ thoái ý định lùi, vứt kiếm bỏ chạy, vì trong vô thức khi nhìn thấy thứ dịch thép nóng chảy có thể làm hư hỏng khí của người nam tử ấy thì bọn họ đều đã cho rằng thứ dịch thép nóng ấy lợi hại hơn khí của người nam tử, thứ mà chỉ trong một vài phút đối với họ là vô địch thiên hạ không gì phá nổi, nay một luồng khói có thể đánh bay cái thứ dịch thép nóng còn lợi hại hơn cả khí của người nam tử ấy vậy thì nó sẽ lợi hại thế nào.
Ở trong hoàn cảnh này cho dù bọn họ đều có ít phần cảm xúc và lý trí nhiều thế nhưng bọn họ đa phần chỉ là những tay mơ, gần như những kẻ ở đây, những người dân trong làng hiện đang ở lúc này chưa bao giờ trải qua một trận đánh nhau thực sự chứ đừng có nói là một trận chiến một tình huống liên quan đến sinh và tử.
Họ không biết thứ khói kia là gì, có uy lực ra sao, có hại mình hay không, … thế nhưng sau khi nhìn thấy thứ khói đấy đánh bay thứ dịch thép nóng có thể phá tan, làm hư hỏng khí của người nam tử thì bản năng trong mỗi người bọn họ đều gào thét phải chạy đi, chạy nhanh, càng nhanh càng tốt.
Vì đấy là bản năng của con người, mà không chỉ con người gần như loài nào cũng vậy, nhưng bộc lộ rõ nhất thường thấy là những loài có trí d·ụ·c ví dụ như con người, trước một thứ không biết, không hiểu họ thường sinh ra hai trạng thái một là sợ hãi, hai là tò mò, ở những loài thú khi mà sét đánh vào cây làm cây cháy tạo thành lửa vì tò mò trước thứ lửa ấy chúng thử chạm vào và khi chúng đã chạm vào lửa, lửa gây ra đau đớn từ đó chúng sinh ra nỗi sợ hãi đối với lửa.
Ở loài người cũng vậy từ thời xa xưa khi con người lần đầu tiên tiếp xúc với t·hiên t·ai, b·ão l·ũ, những t·hảm h·ọa từ thiên nhiên đấy, do quá sợ hãi trước sự hùng vĩ của thiên nhiên, do quá sợ hãi nên họ đã lập hẳn đền thờ, để thờ cúng, để cúng bái sao cho t·hiên t·ai không tới nữa, hay là mỗi khi đi lên rừng, xuống biển lần đầu tiên tiếp xúc với những loài thú dữ bị bọn chúng t·ấn c·ông, do quá sợ hãi nên họ đã làm hết sức để bỏ chạy, do quá sợ hãi đến nỗi một số người sau đó phải xây đền thờ ông cọp, xây miếu thờ bác sói hay xây chùa thờ cậu báo để mong rằng khi mình xây đền, miếu hay chùa thờ họ thì sói, thì hổ, thì báo sẽ không t·ấn c·ông, không ăn thịt mình nữa.
Ngoài sự sợ hãi ra thì cũng còn một thứ đó chính là sự tò mò, nhờ sự tò mò ta bắt đầu đi tìm kiếm, ta bắt đầu đi nghiên cứu, ta bắt đầu đi tìm hiểu xem nguồn gốc của nó là gì, cách thức nó hoạt động ra sao, cách đối trị hay cách khắc phục như nào, … khi đã hiểu được vấn đề ra sao, nguồn gốc thế nào, đối trị hay khắc phục ra sao, … khi đó ta không còn sợ hãi nữa, khi đó ta hiểu được những việc ta đã từng làm là đúng hay là sai, là thực tế hay là ảo tưởng.
Còn ở đây đứng trước một thứ không biết, đứng trước một làn khói có uy lực đánh bay cả thứ dịch thép nóng chảy mà không chịu một chút tổn thương nào bản năng của những người dân lúc này trở nên sợ hãi, bản năng của những người dân lúc này thúc đẩy thân phải chạy, chạy thật nhanh, chạy càng nhanh càng tốt.
Nhưng làn khói đang tỏa ra, với tốc độ nhanh đến chóng mặt, bao phủ khắp mọi nơi tạo thành một cái lồng, một cái lồng kín khiến cho chẳng ai có thể thoát được cả.
Ngay cái lúc bọn họ, những người dân trong ngôi làng này xoay chân định chạy thì đã muộn rồi vì gần như toàn bộ ngôi làng lúc này đều được bao phủ trong một làn khói trắng.
Sức người chẳng thể đâm qua, đao kiếm chẳng thể công phá, những người dân trong làng lúc này giống như là chim trong lồng, cá trong chậu vậy.
Ai ai cũng bốn mắt nhìn nhau, mặc dù chưa qua nổi một phút thế nhưng cảm giác sợ hãi bên trong mỗi con người họ đều đang tăng lên rồi.
Thế nhưng sau đó chẳng ai nói với ai một lời, họ đều sợ hãi, họ biết, nhưng lúc này họ lại giống như những người lính đã được huấn luyện, những kẻ đã từng sống sốt qua sa trường, toàn tâm toàn lực, chẳng có một ai hò hét, hốt hoảng, chẳng có một ai gào thét, quân chia làm đôi, một bên thì công kích tường khói, còn một bên thì công kích kén khói đang giữ người nam tử bên trong.
Siêng năng cật lực không một lời oán trách, kể cả trưởng làng vốn ban nãy còn đứng chắp tay không nói nay cũng cầm kiếm, cầm đao lấy thân già như điên như dại, như muốn trút hết nỗi tức hận liên tục bổ vào cái kén khói.
Dù biết là vô ích, dù biết đây là thứ khói của một thứ gì khác chứ không phải là khí của nam tử kia, dù biết là có công kích mãi thì cũng chẳng có nổi một tổn thương gì cả thế nhưng những người dân trong làng không ai ngừng lại, không ai bỏ cuộc cả vì lúc này ai cũng muốn sống, chẳng có ai là muốn c·hết cả, kể cả những kẻ đi tự tự cũng vậy họ đều muốn sống chẳng qua là họ không muốn sống trong đau khổ nên họ mới tìm cách kết liễu đời mình để hi vọng đời sau sẽ sống tốt hơn thôi.
Nhưng thực tế phũ phàng thì làm gì giống như trong tiểu thuyết, mọi thứ ở trong thực tế đều phụ thuộc vào nhân quả, gieo nhân gì gặt quả nấy, duyên đến thì cây ra quả, nếu xét theo nhân quả thì t·ự t·ử là hành vi tự g·iết mình, mà sát sinh là việc ác thế nên sẽ chẳng có nhân quả thiện nào đến với người làm việc ác cả, vì gieo nhân nào thì gặt quả đấy mà.
Còn nếu xét theo những vấn đề khác thì càng thấy hành vi t·ự t·ử thật kém cỏi, đối với góc độ cha mẹ, gia đình thì tự tự là một hành vi bất hiếu, cha mẹ cất công nuôi dưỡng bỏ công bỏ sức, chín tháng mười ngày hoài thai, ngày lâm bồn như là ngày bước vào địa ngục, đau đớn đến vô cùng, đau khổ đến cùng cực mới sinh ra được đứa con, mấy chục năm trời mất công nuôi dưỡng, dạy dỗ tiêu tốn cả về mặt vật chất lẫn cả tinh thần mà giờ đây chỉ vì không chịu được khổ, tâm lý yếu đuối, rồi t·ự t·ử, nếu như cha mẹ những người thân khác không còn thì không nói nhiều làm gì, nhưng nếu cha mẹ, nếu người thân còn sống họ sẽ phải đau buồn thế nào, phải tức giận thế nào, phải khổ sở ra sao nếu một đứa con của mình t·ự t·ử, đối với đấng sinh thành, những người đã sinh ra cái thân cho mình, đối với những người đã bỏ công, bỏ sức ra nuôi dưỡng mình, mà giờ đây lại lấy t·ự t·ử để báo đáp họ, để làm đau khổ họ thì việc này khác gì việc lấy oán trả ơn đâu.