Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 158: Hy Vọng

Chương 158: Hy Vọng


“Ngươi đã bao giờ nghe câu chuyện về loài chuột hai lông chưa?”

Trong một không gian tăm tối, tối đến mức chẳng có nổi một tia sáng nào cả, một giọng nói cất lên, nó phá tan đi sự u tĩnh, mặc cho chẳng ai trả lời giọng nói ấy bắt đầu kể chuyện:

“Ngày xửa ngày xưa, từ rất lâu, rất lâu về trước, có một con chuột với bộ lông trắng như tuyết tên gọi là Hy Vọng, do quá cô đơn, do quá yếu đuối, nên nó đã tập hợp lại những con chuột cô đơn khác tạo thành một bầy, một bầy chuột.”

“Bầy chuột được tạo thành, dưới sự lãnh đạo của Hy Vọng, bầy chuột chẳng cần phải làm gì nhiều chỉ cần bỏ ra chút sức lực là có thể ăn ngon, có thể mặc đẹp nên vì thế bầy chuột tôn Hy Vọng lên làm trưởng đoàn.”

“Hôm ấy cũng như mọi ngày, bầy chuột đi kiếm ăn, thế nhưng không may lần này người trong nhà đã đặt bẫy thế là nguyên một bầy chuột bị tóm gọn rồi nhốt ở trong lồng.”

“Sau khi bị nhốt ở trong lồng, do sợ hãi, do hoảng loạn, chúng liên tục đập, phá, cấu, xé, luồn, lách, … làm đủ mọi cách để thoát ra khỏi cái lồng thế nhưng tất cả đều vô ích.”

“Ở trong lồng cùng với bầy chuột đang b·ị b·ắt có một con không phải là trong bầy cũng không may b·ị b·ắt vào bẫy, với bộ lông màu đen mướt, tối như mực, con chuột đấy có tên là Tuyệt Vọng.”

“Khác với những con chuột khác khi b·ị b·ắt vào lồng thì hoảng loạn liên tục, cào, cấu, xé, cắn, luồn, lách, … làm mọi thứ để thoát ra khỏi lồng thì Tuyệt Vọng lại chẳng làm gì hết, nó chỉ nằm yên ra đấy như muốn chờ c·hết.”

“Sau một quãng thời gian dài điên cuồng, hoảng loạn, sợ hãi, liên tục làm mọi cách để có thể phá nát, để thoát ra khỏi cái lồng mà chẳng thể gây ra nổi thương tổn dù chỉ là một chút, chẳng thể thoát ra nổi dù chỉ là một con thì bầy chuột bắt đầu bình tĩnh lại không hoảng loạn nữa, lúc này Tuyệt Vọng mới bắt đầu cất tiếng.”

“Những lời nói êm dịu đi thẳng vào trong tâm, giống như là một căn bệnh truyền nhiễm vậy, sau khi lắng nghe những lời mà Tuyệt Vọng nói bầy chuột con nào con nấy cho dù là điên cuồng nhất, cho dù là hoảng loạn nhất, cho dù là sợ hãi nhất cũng đều chấp nhận số phận của mình mà nằm yên ra đấy chờ c·hết.”

“Dần dần, từng con, từng con một, không còn nhiệt khí để phá cái lồng rồi thoát ra nữa, cho dù là con điên cuồng nhất, cho dù là con hoảng loạn nhất, cho dù là con sợ hãi nhất, cũng dần hóa thành Tuyệt Vọng, lông trắng thành đen, nằm yên chờ c·hết.”

“Thế nhưng kể cả khi tất cả các con chuột khác đều trở thành Tuyệt Vọng, thì Hy Vọng vẫn không bao giờ bỏ cuộc, cho dù là thịt nó có nát, cho dù là xương nó có tan, cho dù là tay, là chân, là các chi trên cơ thể nó có hỏng nó cũng không bao giờ bỏ cuộc vẫn là cái bộ lông trắng như tuyết ấy bấy giờ chỉ có pha thêm chút máu đỏ tươi thôi nhưng nó không bao giờ bỏ cuộc.”

“Tuyệt Vọng và Hy Vọng, cả hai giống như là những căn bệnh truyền nhiễm vậy càng để lâu thì càng khó chữa và chỉ có thể chữa bằng chính ta hoặc là căn bệnh còn lại.”

“Những con chuột sau khi trở thành Tuyệt Vọng cho dù chúng nó có khuyên thế nào, chúng nó có nói ra sao thì Hy Vọng vẫn không bỏ cuộc vẫn dùng mọi cách để có thể phá nát cái lồng, chứng kiến cảnh đấy lông chúng dần đổi, chứng kiến cảnh đấy dường như có thứ gì đó trong chúng dần sống lại, chúng chưa bao giờ muốn c·hết cả, chẳng ai muốn vậy, thế nhưng chẳng qua là do quá tuyệt vọng nên chúng mới chấp nhận số phận mà chờ c·hết thôi thế nhưng khi chứng kiến Hy Vọng lông chúng dần đổi, chứng kiến Hy Vọng gần như là hi sinh thân mình để có thể thoát khỏi nơi đây khiến cho Hy Vọng trong chúng một nữa sống lại, lông lại thành trắng cùng với Hy Vọng với một quyết tâm thà c·hết, thà hy sinh thân mình để thoát khỏi đây chứ không chịu c·hết ở trong này chúng đã điên cuồng công phá một điểm ở cái lồng và sau vô số nỗ lực chúng đã, chúng đã, chúng đã ...”

“Chúng đã ra sao thì ông phải biết chứ, Hy Vọng.”

Làn khói trắng bao phủ ngôi làng này bắt đầu tán đi, những tia sáng bắt đầu theo đó mà len lỏi ngó vào, đối với những tia sáng làn khói trắng là một kẻ khó chịu vì nó che đi, nó không cho bất kỳ tia sáng nào ngắm hay nhìn những việc diễn ra trong ngôi làng lúc đó và bây giờ khi làn khói tán đi thì mọi chuyện cũng đã đến hồi kết rồi.

Trời vẫn chưa sáng nhưng đêm hôm nay thật kỳ lạ, nó không sáng rực rỡ giống như là ban ngày nhưng nó cũng sáng ở một mức độ vừa đủ, thế nên ban nãy người dân trong làng mới có thể từ xa đứng xem trận đấu của người nam tử trong đêm khuya được, thật chẳng biết là màn đêm kỳ lạ hay là làng có gì khác nữa.

Nhưng khi làn khói che kịch khó chịu tán đi mất, những tia sáng ngó vào thì thấy người nam tử ấy với một bàn tay chỉ còn ba ngón đang bóp chặt lấy cổ của vị trưởng làng.

Nhìn trưởng làng bây giờ thì cũng chẳng tốt đẹp là mấy, hai tay, hai chân thì b·ị đ·ánh nát, người tuy có vô số v·ết t·hương nhưng cũng may là chẳng có nổi một v·ết t·hương nào là quá nghiêm trọng cả.

Nhưng khi những tia sáng ngó sang nhìn người nam tử thì dường như ở người nam tử có một điểm gì đấy khác khiến cho chúng phải giật mình, vẫn là cái vẻ điềm tĩnh ấy, vẫn là khuôn mặt ấy, vẫn là cái thần thái đấy, nhưng dường như người nam tử nay có chút gì đấy khác khác, nếu như bảo trước kia sự điềm tĩnh người nam tử vẫn có nhưng nó mang một chút chút gì đấy trẻ con ở trong, vẫn có một chút đáng sợ nhưng không quá đến nỗi, nhưng nay sự bình tĩnh ấy của người nam tử ấy nó quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức nếu có người nào ở đây mà thấy có lẽ phải c·hết vì sợ.

Vẫn một cái giọng bình tĩnh ấy, nghe qua thì chẳng có gì thay đổi cả nam tử ấy từ tốn nói:

“Hy Vọng và Tuyệt vọng quả là một căn bệnh quái ác, à không nếu nói đúng theo ý ngươi thì Hy Vọng là phải là thứ thuốc tốt, còn Tuyệt Vọng mới là căn bệnh ác.”

“Nhưng hôm nay ta đồng ý với ngươi Hy Vọng quả là một thần dược, nếu không làm sao nó có thể kéo các ngươi ra khỏi Tuyệt Vọng, làm sao nó có thể cho các ngươi ý chí, sự điên cuồng, biết chắc là không làm được, biết chắc là không phá được khỏi lồng mà vẫn cố gắng, vẫn kiên cường, vẫn một lòng không bỏ cuộc, kể cả là trong lồng không nổi một tia sáng, chỉ có màn đêm đen kịt đến cả ta khi chưa bắt đầu còn không thể nhìn được vậy mà các ngươi những kẻ giống như ta lúc chưa bắt đầu vậy mà lại có thể nhìn được trong màn đêm chém đâu chúng đấy, Hy Vọng, Hy Vọng, Hy Vọng, quả là không phải thứ tầm thường.”

“Ngươi nói có phải không?”

Nghe người nam tử hỏi trưởng làng vẫn im lặng không trả lời, dù cho người nam tử ấy có dùng thêm chút lực cũng chỉ khiến cho trưởng làng giãy giãy chứ không nói được câu gì cả, có gì đó thật kỳ lạ, nhìn gương mặt của người nam tử ấy vẫn vậy vẫn điềm nhiên chẳng đổi, thật khó, thật khó có thể đoán được hắn đang nghĩ gì lúc này.

Trong khi những tia sáng vẫn còn đang băn khoăn chẳng hiểu thì người nam tử ấy đã chớp mắt cắm nguyên ba ngón tay vào trong cổ của lão trưởng làng.

Hai tay, hai chân b·ị đ·ánh nát, miệng thì chẳng bị bịt nhưng không thể tạo thành tiếng chứ đừng nói là gào thét, máu tươi đang từ trong cổ ào ào chảy ra thế nhưng nhìn thấy lão trưởng làng như vậy sắc mặt của người nam tử ấy vẫn điềm nhiên chẳng đổi, điềm nhiên đến một cách đáng sợ, vô cùng đáng sợ.

Chương 158: Hy Vọng