Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 159: Nhân Quả
“Mà cũng thật vất vả ngươi biết không, những nhiệm vụ ẩn ấy, mặc dù phần thưởng tương xứng với nỗ lực ngươi bỏ ra nhưng nó cũng tốn kha khá thời gian đấy, tìm kiếm thông tin, giả trang thành thú lởn vởn quanh làng, nó cũng tốn cho ta hai ngày thời gian nhưng thông tin có được cũng đáng, hơn hai trăm người nhỉ, chắc khoảng cỡ đấy, đa số là tán tu, chỉ có một hai người là Ngự Lang tông đệ tử nhưng chúng chỉ toàn là hạng vô danh, các ngươi cũng khéo chọn đối tượng đấy, thảo nào cái làng này giàu lên nhanh thế, hơn nữa có họa mà chẳng có mấy ai rời đi.”
“Khéo xử sự, khéo diễn, tinh tế một chút, đóng vai là những kẻ yếu thế, mượn tai tiếng của ma nữ mời những kẻ ngu si đến, chiếm lấy lòng tin sau đó bỏ độc vào thức ăn hay là nửa đêm đ·ánh c·hết, nếu có một hai trường hợp chẳng may mạnh quá thì cứ thả chúng đi, để chúng chiến với ma nữ dù là bên nào c·hết thì các ngươi cũng được lợi mà kể cả không có bên nào c·hết thì các ngươi cũng sẽ xử lý đám tán tu được thuê đấy.”
“Phải nói là ta cũng phải ấn tượng về trình độ của các ngươi, đến cả khi các ngươi là những kẻ bỏ độc, họ phát hiện ra rồi nhưng các ngươi vẫn khiến họ tin rằng ma nữ là kẻ bỏ độc thì ta cũng phục, chẳng biết nên gọi các ngươi là kẻ thông minh hay tên kia là kẻ ngu si nữa.”
Trưởng làng vẫn liên tục giãy dụa nhưng chẳng thể nói nổi một lời, mặt thì vặn vẹo trong đau đớn có lẽ tâm trí còn chẳng biết nam tử ấy đang nói gì, thế nhưng nam tử ấy vẫn mặc kệ bình thản nói tiếp:
“Có thắc mắc vì sao ta lại biết tin này không, mà nếu ngươi không hỏi ta vẫn nói, có lẽ ngươi không biết trong cái đám tán tu mà ngươi hại ấy, có một kẻ đủ thông minh đã biết rằng độc là do các ngươi hạ thế nhưng lại đủ ngu xuẩn để tin vào những lý lẽ của các ngươi, hơn nữa hắn cũng là kẻ cao số sau khi rời khỏi làng bị ma nữ á·m s·át thì lại may mắn thoát được không c·hết, thế nhưng sau lần đó thì hắn lại bị nội thương, tán tu nghèo làm quái gì có tiền để chữa trị, ẩn mình trong hang động gần ngôi làng này, ngày ngày chỉ có thể ăn thịt sống, uống nước ao để sống qua ngày, ngẫm nghĩ lại cuộc đời hắn mãi mới có thể nhận ra được lời mình nói là đúng, những gì mình nghĩ là đúng, thủ phạm là các ngươi, thế nhưng, mọi việc có lẽ cũng đã muộn đối với hắn rồi, nhưng điều đó không có nghĩa là thù hận trong hắn biến mất, ẩn mình trong hang động gần ngôi làng, mấy chục năm chờ đợi, hắn chờ, hắn chờ, hắn chờ, chờ cái ngày mà thương thế hắn lành, chờ cái ngày mà ma nữ đi mất, hắn sẽ quay lại báo thù ngôi làng này, thật đáng sợ phải không.”
“Nhưng yên tâm trong hai ngày khi giả trang thành thú lúc vô tình bắt gặp hắn tưởng ta là đồ ăn nên sau khi tra hỏi ta đã g·iết hắn rồi.”
Trưởng làng vẫn liên tục giãy dụa, mặt càng thêm vặn vẹo, nhưng tại sao mà mãi vẫn không c·hết, còn nam tử ấy thấy thế vẫn bình thản mà nói tiếp:
“Ma nữ nàng hẳn cũng biết điều này, nhưng mà nàng yêu ngươi thế cơ mà sẵn sàng để cho ngươi lợi dụng, cho dù ngươi có đưa nàng vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc, chỉ còn một chút nữa là đi rồi nhưng nàng vẫn chẳng có một chút trách móc hay đòi hỏi nào cả, ta cũng thắc mắc nếu ngươi biết Vân nhi nàng là ma nữ ngươi có dám đẩy nàng vào tình cảnh đấy không nhỉ, mà thôi ta có hỏi thì ngươi giờ cũng chẳng nói được.”
“Có vẻ chỉ có đám già làng, một vài gã trung niên cùng ngươi là biết chuyện, nhìn cái phản ứng lóng nga lóng ngóng, đấu tranh tâm lý của đám thiếu niên ta chẳng cần tốn quá nhiều thời gian cũng đủ biết rồi, nhưng mà tuổi trẻ dễ dụ quá mới vài câu đã đâm chúng lòng tham rồi.”
“Đáng lý ra các ngươi nên biết điểm dừng, nếu không có duyên thì đừng mong tu luyện, có tài sản nhiều như thế rồi chẳng phải sướng hơn sao, tích tiểu thành đại dù cho đám kia có là tán tu thì hơn hai trăm người kèm theo mấy tên đệ tử Ngự Lang tông nữa cũng đủ cho các ngươi ăn xung mặc sướng mấy đời không hết rồi, tham quá làm gì, khổ ra.”
“Mà không, các ngươi chắc cũng chẳng chạy được, tán tu thì chẳng nói, nhưng người của Ngự Lang tông thì dù là hạng vô danh các ngươi cũng không g·iết được, dù có bí mật làm việc các ngươi cũng không giấu được.”
Buông tay ra khỏi cổ của trưởng làng, máu tươi ào ào từ những lỗ hổng trên cổ chảy ra, thân rơi tự do ngã bịch xuống đất.
Tay phải đã mất, tay trái thì mất hai ngón tay, nhưng chỉ với ba ngón tay còn lại đã đủ để đâm xuyên qua da, xé qua thịt, lôi tim, móc mắt, xé rách lục phủ ngũ tạng, kèm theo đó là máu tươi bắn ra tung tóe, trưởng làng liên tục giãy dụa trong đau đớn cho đến tận khi không thể giãy dụa được nữa rồi c·hết.
Với một sắc mặt bình thản chẳng đổi ném hết thứ lục phủ ngũ tạng kèm theo một chút thịt lẫn vào trong đống đấy ra đằng sau lưng, nhìn xuống cái xác mà chẳng ra nổi cái xác đấy nam tử ấy vẫn bình thản nói:
“Đời là khổ, thế gian này là khổ.”
“Đáng tiếc c·hết không phải là hết, sau khi c·hết ngươi lại đi tiếp diễn tái sanh luân hồi, nếu c·hết là hết ta đã đi trước ngươi rồi.”
“Đáng tiếc chẳng có gì tồn tại sau khi c·hết cả, chỉ còn cái từ trường của nghiệp tiếp tục đi tái sanh luân hồi, tiếp tục trôi lăn trong biển nhân quả.”
“Thân này là thân nhân quả, còn thân nhân quả là còn khổ thế nên ta đã từng thử tích thật nhiều, thật nhiều nghiệp thiện, nhiều đến mức ngươi không thể tưởng tượng được, nhiều đến mức cả ta cũng chẳng thể đo đếm được, rồi khi ta bỏ thân đi, do nghiệp thiện quá nhiều chẳng tương ưng với nơi nào hết, thế nên ta ở một trạng thái từ trường nghiệp thiện trong một quảng thời gian dài, rất dài, ta cứ ngỡ là sẽ ở mãi trong trạng thái này không còn thân nhân quả, không còn phải khổ nữa thế nhưng theo thời gian phước dần hết, ta lại một lần nữa tương ưng rồi tái sanh luân hồi, một lần nữa mang thân nhân quả.”
“Ta cũng từng thử điều tương tự với nghiệp ác nhưng nó đi tái sanh nhanh lắm không như nghiệp thiện.”
“Từng nghe ngày xưa có những vị thánh nhân tự tại trong sinh tử, muốn sống thì sống, muốn c·hết thì c·hết, tâm luôn bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, sau khi c·hết bỏ thân nhân quả đi thì tiến vào trạng thái bất sinh, bất diệt, không sinh, không c·hết, không khổ, tâm bất động, thanh thản, an lạc và vô sự.”
“Ta cũng muốn vậy, ta cũng muốn được như những vị thánh đấy, cũng muốn tâm bất động, thanh thản, an lạc và vô sự cũng muốn đạt đến cảnh giới đấy nhưng lại chẳng biết làm thế nào cả, thế đành dẫm theo những lối mòn cũ.”
“Thế nhân không biết, không hiểu nên không rõ được uy lực của nhân quả, không rõ được cái sức mạnh và sự nguy hiểm của nó, ta đã xem qua những thước phim, nghe qua những câu chuyện, đọc qua những cuốn tiểu thuyết thì thấy nhân quả trong đấy được viết thật yếu đuối nhưng nào ai biết được rằng từ đầu đến cuối nhân quả luôn chi phối mọi việc.”
“Nếu không có nhân quả thì làm sao những thước phim đấy được sinh ra, nếu không có nhân quả thì làm sao những cuốn tiểu thuyết được tạo thành, nếu không có nhân quả thì làm sao những tiểu thuyết gia, những nhà biên kịch tạo thành, viết ra được những cuốn tiểu thuyết, những kịch bản để dựng thành phim, viết thành sách, nếu không có các duyên kết hợp thì làm gì nó được tạo thành, nhưng đấy chẳng phải là nhân quả sao, thế nên dù biết hay không biết từ đầu đến cuối chúng ta vẫn nằm trong nhân quả, vẫn bị nó tri phối mà chẳng biết đường nào để thoát cả.”