Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 160: Tưởng Tượng

Chương 160: Tưởng Tượng


“Uy lực của nhân quả đúng là chẳng thể bàn cãi được cho dù ta đã từng chạm đến tận cùng, vươn đến tận trần của nhân quả, thế nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể thoát ra khỏi cái lồng đau khổ này được.”

“Ta đã chứng kiến đủ nhiều để những đặc sắc của thế gian lộ ra nguyên hình là nhàm chán, ta đã chứng kiến đủ nhiều để biết đời khổ, đời thực sự khổ, xoay chân muốn thoát nhưng chỉ biết đi lối mòn cũ, kẻ như ta thật đáng thương phải không.”

“Đáng tiếc có những lời chỉ có thể nói ở trong lòng, không thể nói ra bằng miệng, mặc dù là đang nói chuyện với ngươi nhưng cũng chỉ có mình ta nghe thấy tiếng lòng.” Từ sau khi trưởng làng c·hết, mọi âm thanh như ngừng hẳn không gian ở nơi đây bỗng lặng yên như tờ, lâu lâu chỉ có những tiếng “Tóc” “Tóc” của máu trưởng làng chảy từ những ngón tay của người nam tử ấy xuống đất, còn người nam tử sau khi trưởng làng c·hết đi dường như câm bặt, sắc mặt thì vẫn điềm nhiên nhưng còn ánh mắt thì lại ánh lên nhiều điều như có nhiều lời muốn nói vậy.

“Tuyệt Vọng ngươi cũng muốn nghe tâm tình của ta sao.”

Bỗng khi hắn đang đứng lặng yên nói chuyện với cái xác đã không còn là xác của trưởng làng, một thứ gì đấy bò tới, máu tươi be bét khắp người, quần áo thì bẩn thỉu vì nhuộm đầy máu với bụi, nhiều chỗ thịt thì nát, nhưng may ra dung mạo còn được bảo trì không bị dơ bẩn nhiều lắm, nhìn Thủy nhi hắn sau một hồi đứng lặng mới bắt đầu mở miệng rồi nói

Mới ngày nào, sự ngây thơ, sự hồn nhiên, sự vui vẻ vẫn còn ngập tràn trong ánh mắt giờ đây mọi thứ đều đã biến đi hết để dành chỗ cho tuyệt vọng, cho đau khổ, cho hận thù.

Nắm vào chân của người nam tử cô liên tục van xin cầu khẩn với một cái giọng khàn đặc rằng hãy g·iết cô ấy đi, hãy giải thoát cho cô ấy.

Nhìn cô gái trẻ mới ngày nào còn hồn nhiên xinh đẹp nay lại phải van xin c·ái c·hết để giải thoát khỏi đau khổ, người nam tử ấy cũng thỏa theo nguyện vọng của nàng quay sang với mặt khuôn mặt điềm tĩnh, chân nhẹ nhàng dẫm xuống và theo đó là tiếng hét của cô gái trẻ cùng với một quả dưa hấu bị dẫm nát.

Nắm lấy hai cái xác của Thủy nhi và trưởng làng người nam tử ấy cũng tiện tay vứt hết ra đằng sau, rồi thở dài tiếp tục đứng lặng ở đấy mà chẳng nói lời nào cả.

Mặt trời bắt đầu thức dậy tiếp tục làm những công việc thường ngày của mình, những tia nắng bắt đầu lấn tới xua đi những tia sáng của màn đêm kỳ lạ, nhưng khi nắng đi đến đâu nắng cũng phải giật mình, những tia nắng dần dần kéo đến từ dưới bàn chân của nam tử ấy bắt đầu chiếu lên, giống như là những vở kịch vậy, khi lớp màn che của màn đêm bị kéo lên thì những tia nắng mới có thể ngó vào được

Nhưng khi lớp màn che của màn đêm được kéo lên, tràng cảnh hiện tại lộ ra thì đến nắng cũng phải run sợ, màu đỏ của máu nhuộm khắp cả ngôi làng, với cả người được nhuộm đỏ bởi máu, mặc cho vô vàn tia nắng đang nhìn nam tử ấy cũng chỉ đứng lặng im như pho tượng ở đấy mà chẳng nói gì.

Nhàm chán với nam tử nhưng lại tò mò thứ đứng ở phía sau, những tia nắng lúc này mới kéo nhau nhòm ngó nhưng sau khi chứng kiến thứ đấy xong chúng chẳng buồn mà đi làm việc nữa mà chỉ mong mình không xuất hiện ở trên đời này.

Vô số tay chân người bị kéo ra, vô số những miếng thịt người bị xé rách vứt trồng lên nhau cùng với ruột, gan, phèo, phổi, nhuộm lấy màu đỏ của máu tươi, một số cái đầu thì cũng chẳng còn toàn vẹn, mất thân, mất cổ, lăn lông lốc từ trên ngọn núi ấy xuống đất, một số cái xác thì cũng chẳng trọn vẹn, không tay mất thì chân bay, ở ngực mà không có một lỗ thì ở bụng sẽ bị xé rách.

Cảnh tượng ấy chỉ đọc và tưởng tượng thôi cũng đã đủ sợ rồi chứ đừng nói là chứng kiến tận mắt.

Mắt cùng với lưỡi, tay cùng với chân, thịt cùng với xương, máu cùng với nước mắt, tất cả đều bị kéo, bị giật, bị móc ra rồi vứt hết vào một chỗ tạo thành một ngọn núi, ngọn núi thây người, đến cả những tia nắng khi nhìn thấy cũng chẳng thể chịu được nữa mà phải lấy những bóng mây để che đi mắt mình.

Máu từ ngọn núi chảy ra nhuộm đỏ cả một ngôi làng, nhiều đến mức sau khi nhuộm đỏ cả ngôi làng cũng không thể thỏa mãn nó mà phải chạy từ ngôi làng ra tít tận dòng sông để nhuộm đỏ lúc ấy mới thỏa mãn được.

Máu chảy thành sông, thây chất thành đống, ai nhìn thấy tràng cảnh này cũng không nhịn được mà phải thở dài thừa nhận đây là nhân gian luyện ngục và tất cả những tràng cảnh đấy đều do người nam tử ấy gây nên thế mới thấy hắn kinh tởm, hắn nguy hiểm, hắn bệnh hoạn đến mức nào.

Hãy khoan nói về việc đồng tộc g·iết đồng tộc, hãy khoan nói về việc người g·iết người, hãy đơn giản hóa vấn đề hơn bằng việc người g·iết thú, bỏ qua những con kiến, con bọ, con côn trùng, … vì chúng quá nhỏ cho dù ta có g·iết cả nghìn con thì cũng chẳng có cảm xúc gì cả hãy đơn giản chỉ bằng việc người g·iết thú thôi, hãy nhắm mắt lại và chỉ tưởng tượng, chỉ tượng tượng thôi, nếu có người đưa cho bạn một con dao và bảo bạn hãy g·iết một con gà, một con bò, hay là một con lợn bạn có dám làm không? Bạn có dám cầm dao lên và c·ứa c·ổ con gà, cắt đầu con bò hay là chẻ đôi con lợn ra không? Hãy nhắm mắt lại và chỉ tượng tưởng thôi bạn có dám không?

Hãy tưởng tượng đơn giản hơn đi, rằng những người mà bảo bạn làm việc ấy họ đã giữ con gà ấy rồi, họ đã giữ con bò ấy rồi, họ đã giữ con lợn ấy rồi việc của bạn chỉ là cầm dao lên rồi c·ứa c·ổ nó thôi bạn có dám làm không? Bạn có dám cầm dao lên và c·ứa c·ổ con gà không? Hay chỉ đơn giản rằng bạn có dám cầm dao lên không chứ chưa cần phải đi c·ứa c·ổ con gà?

Hãy chỉ tưởng tượng thôi và thành thực trả lời trong tâm mình rằng có hay là không.

Nếu dám cầm lên rồi vậy thì có dám đi c·ứa c·ổ con gà không? Dù sao nó cũng đã được giữ rồi chỉ còn là vấn đề của dám hay không dám nữa mà thôi, tai nghe những tiếng gào thét như những tiếng van xin của con gà, con lợn, con bò, nếu đã dám xuống tay thì mắt sẽ nhìn thấy cái cảnh đầu lìa khỏi, máu tươi như mưa bắn ra, tay sẽ nhuộm đỏ bởi máu, nếu đó là một con dao tốt thì mọi chuyện sẽ nhanh chóng thôi nhưng nếu đấy là một con dao tồi thì cũng được tận hưởng lâu lâu một chút.

Hãy tắt điện đi, nhắm mắt lại và tưởng tượng ra cái cảnh tay cầm dao cắt qua cổ một con gà, một con lợn, hay là một con bò, hãy chỉ tưởng tượng thôi, cái tiếng gào thét của con thú tràn ngập trong đôi tai của mình, cái hình ảnh máu chảy đầu rơi mạng mất do mình làm nên, cái cảm giác của máu dính đầy trên tay, cái cảm giác dơ bẩn mà cho dù có rửa bằng xạp phòng cả trăm lần vẫn không sạch, hãy chỉ tưởng tượng thôi và nghĩ xem, nghĩ xem, cái sự ám ảnh của những tiếng gào thét như van lạy của con gà, con lợn, con bò, cứ gào thét, cứ van lạy vang vọng trong đôi tai của ta mãi mặc dù ta đã g·iết nó rồi, cái hình ảnh máu chảy đầu rơi mạng mất của con thú ấy cứ hiện ra trước mắt ta mãi mặc dù ta đã nhắm chặt đôi mắt lại rồi, cái mùi tanh hôi dơ bẩn của máu, cái cảm giác ghê tởm bám dính trên đôi tay ta mặc cho ta đã rửa đi rửa lại đôi tay cả trăm nghìn lần cũng không trôi đi hết.

Chương 160: Tưởng Tượng