Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 161: Đan Nhiên

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 161: Đan Nhiên


Thu dọn những thứ cần thu dọn, lấy những thứ cần lấy, sau khi mặt trời lên nam tử ấy liền chậm rãi bỏ đi.

Dẫu sao thì Tiểu Hồi đan cũng là đan dược tốt chuyên về mảng hồi phục, với tu vi của người nam tử ấy thì rõ ràng viên đan dược này chỉ là nhất phẩm thôi, nhưng chỉ với một viên đan dược mọi v·ết t·hương, mọi vấn đề ở trên cơ thể đều đã được hồi phục, chỉ trừ năng lượng, khí, cùng với những v·ết t·hương lớn ra thì cơ thể của người nam tử rõ ràng đều đã được hồi phục hoàn toàn.

Người thì cũng có khác nhau nhưng thường người có một dạng, hãy làm như ban nãy nhắm mắt lại và tưởng tượng, chỉ tưởng tượng thôi, việc mình muốn g·iết người, khi đó sẽ có một chút cảm giác sực sôi chiến ý nhưng ngay lập tức sẽ xuất hiện một cảm giác tội lỗi, một cảm giác lo sợ, một cảm giác e ngại, tràn ngập trong máu, ngấm khắp cơ thể, phủ kín tâm trí của mình, hãy tưởng tượng và chỉ tưởng tượng thôi tay mình cầm thêm một con dao, một thanh kiếm, một thứ hung khí nữa, cái cảm giác ấy sẽ càng tăng thêm cái cảm giác của tội lỗi, cái cảm giác của lo sợ, cái cảm giác của e ngại, ngấm khắp cơ thể, tràn ngập tâm trí mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Với giá thị trường hơn ba trăm linh thạch một gốc, còn đan dược thì khoảng gần một nghìn viên linh thạch một viên đây rõ ràng là món hời nếu như ai đó sở hữu thị trường của Tiểu Hồi đan, nhưng đồ càng hiếm thì càng đắt, đan dược sở dĩ đắt như vậy là vì nó có tác dụng tốt đấy là điều không thể bàn cãi, gần như ai cũng cần thiết cả.

Xong việc bước ra khỏi thác, từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái khăn khô để lau người, máu dính trên người quá nhiều khiến cho cả nước ở đó cũng có một vài chỗ bị nhuộm đỏ nhưng nhanh chóng lại tán đi.

Ăn vào thì ngot,

Trần truồng nam tử lặng lẽ ngồi ở trên bờ, quanh đây cũng chẳng có ai cả đến cả dã thú cũng không, sau khi dùng khăn lau xong người hắn chậm rãi cất đi cái khăn vào trong nhẫn không gian sau đó từ đấy lấy luôn ra mấy lọ thuốc.

Nếu như trong những lúc không tỉnh táo, khi bị người khác làm những điều trái ý nghịch lòng đối với mình khiến mình sân lên, hay là bị lợi ích dụ hoặc kích thích lòng tham, hoặc là bị ngu si che mờ đôi mắt mà làm chuyện đấy thì sau khi tỉnh táo lại cái cảm giác hối hận, cái cảm giác sợ hãi, cái cảm giác lo sợ, sẽ chiếm lấy hết tâm trí của mình, thậm chí còn không thể khống chế nổi thân mình mà hoảng loạn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đấy chỉ đơn thuần là loài thú thôi vậy còn người thì sao, người thì sao? Đồng tộc với đồng tộc, người với người, cho dù không sinh ra cùng một cha một mẹ, không là cháu của một ông một bà, không chảy chung một loại huyết mạch, hay là không nói chung một ngôn ngữ với nhau nhưng cùng là nhân tộc thử hỏi bạn có dám hay không? Biết là mỗi người mỗi khác, đến cả trong giới động vật cũng có trăm muôn nghìn loài, hay cùng một loài cũng có trăm muôn nghìn dạng, con to, con bé, con gầy, con béo, con bự, con thon, … thể hình đã có khác nhau sao tâm trí không thể.

Đi vào sâu trong rừng mà không chút e ngại như thể là đã quen đường thuộc lối, những con dã thú liên tục vờn quanh nhưng chẳng con nào dám tiến đến gần, sau khoảng nửa tiếng đi bộ người nam tử ấy đã thoát ra khỏi khu rừng tiến đến một cái thác lớn.

Tất nhiên mỗi người mỗi khác, sinh ra ở hoàn cảnh khác biệt, trưởng thành ở môi trường khác biệt, tiếp nhận tư tưởng khác biệt, tuy cùng là người nhưng cũng sẽ khác nhau, có những kẻ trời sinh vô tình, g·iết người vô số mà chẳng có chút phiền lòng nào cả, có những kẻ thì lăn lộn đủ lâu thứ thấy đã nhiều g·iết chóc đối với hắn cũng chẳng tạo nên một chút gợn sóng, nhưng chỉ đơn giản là tưởng tượng thôi cũng đã đủ thấy người nam tử ấy nguy hiểm đến cỡ nào rồi.

Thân quen cứ như là được về nhà, sau khi nhìn thấy cái thác người nam tử ấy chầm chậm tiến tới ngâm mình vào trong những dòng nước, chậm rãi bơi tới giữa thác trèo lên tảng đá, nước ầm ầm đổ xuống, thác nước thường ngày giống như là một con quái vật hung tợn đến cả những hòn đá cứng cáp còn muốn phá vỡ ấy vậy mà đối với người nam tử nó lại ôn hòa và dịu dàng giống như là những đường nước nhỏ đựng trong ống trúc chảy xuống suối vậy, kỳ cọ, gột rửa, mượn lấy nước để tẩy sạch những giọt máu đã khô ngấm vào thân mình.

Đỏ rực như lửa, (đọc tại Qidian-VP.com)

Không lội qua sông mà lại tiến vào rừng, cả người thì được nhuộm đỏ bởi máu, mùi máu tanh nồng từ thân thể bốc lên vô cùng gợi mũi nhưng cho dù là những con dã thú cũng chẳng dám đến gần người nam nhân ấy.

Nhưng lý do mà nó đắt như vậy là vì khắp cả Mộc Thanh đảo chỉ có một mình Ngự Lang tông sở hữu Tiểu Hồi thảo, chỉ có một mình Ngự Lang tông sản xuất ra Tiểu Hồi đan, nhất gia độc đại một mình chiếm trọn không những một mà tận hai thị trường khiến cho người ta dù tức cũng chẳng ai có thể tranh được.

Nhưng còn xác thì làm gì biết đi, thây vẫn chất thành đống, máu vẫn chảy thành sông, bỗng chẳng biết từ đâu sau khi người nam tử ấy biến thành biến thành một đốm đen nhỏ rồi biến mất, luồng khói trắng ấy lại xuất hiện bao phủ cả ngôi làng, máu chảy đến đâu khói bọc đến đấy, trừ con sông đã bị nhuộm đỏ bởi máu ra thì chỗ nào có máu chỗ đấy có khói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cỡ đốt ngón tay.

Chương 161: Đan Nhiên (đọc tại Qidian-VP.com)

Thây chất thành núi, máu chảy thành sông, lấy máu nhuộm đỏ cả một vùng trời mà mặt còn chẳng đổi sắc.

Đổ từ cái lọ ra một viên đan dược, đỏ rực như lửa viên thuốc, người nam tử ấy sau khi đổ ra thì cũng chẳng thèm nhìn công dụng mà bỏ vào mồm rồi nuốt xuống luôn, ánh mắt nhìn xa xăm, lặng ngồi trên bờ mà chẳng nói một lời, đan dược chẳng biết là có tác dụng gì, nhưng thần kỳ vô cùng sau khoảng năm phút mọi v·ết t·hương do chiến đấu sinh ra, mọi cái lỗ to nhỏ ở trên cơ thể đều hồi phục lại như ban đầu, khí đều được giải phóng chẳng cần phải dùng để cầm máu, nhắm mắt dưỡng thần, khí tức lượn lờ đảo quanh, trừ năng lượng chưa hồi phục, cùng với cái lỗ to tướng ở cánh tay phải nếu giờ mà giải khí ra thì sẽ phun máu như mưa, thì chỉ với một viên đan dược cơ thể đã hoàn toàn bình phục.

Hồi phục thì nhanh.

Bao phủ vùng trời, che mắt tia nắng, sau khoảng mười phút với vô số tiếng “ầm” “ầm” giống như là tiếng bom nổ phát ra từ bên trong, làn khói trắng ấy lại một lần nữa biến đi mất, nhưng lần này sau khi nó biến đi toàn bộ những chỗ bị khói bao phủ đều đã bị biến thành bình địa, công trình kiến trúc mấy trăm năm thần bí biến mất, mặt đất thì được san phẳng, thi sơn biến mất, huyết hải tán bay.

Với một màu đỏ đặc trưng, cùng với vị ngọt khi ăn vào, Tiểu Hồi đan sở dĩ có màu cùng với vị như vậy là vì nguyên liệu chính để tạo nên nó là từ cây Tiểu Hồi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 161: Đan Nhiên