Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 162: Tiếng
Sau khi uống xong đan dược nam tử ấy chậm rãi dùng số khí ít ỏi còn lại để cất cái lọ ấy vào nhẫn, xong việc thì khéo léo cậy nắp của cái lọ còn lại ra, nắp được bật ra lọ thì được khí khéo léo nghiêng, từ trong lọ một chất nhầy màu xanh lục chậm rãi chảy ra bàn tay đang hứng sẵn của người nam tử ấy.
Sau khi chất nhầy chảy ra hết người nam tử ấy liền giải khí ra rồi ngay lập tức dùng lớp nhầy đấy bôi bịt kín lỗ hổng khổng lồ ở bên tay phải.
Lớp nhầy xanh lục có chút nhớp nhớp, đặc đặc, lại còn hơi dính nữa, tưởng chừng như nó sẽ dính vào bàn tay của người nam tử ấy mãi nhưng ngay khi dính vào miệng v·ết t·hương nó liền bám chặt vào đấy như là keo dính vào vậy, có gỡ thế nào cũng chẳng ra được.
Lớp nhầy này có tên là Quá Thương Dịch, thành phần chính được tạo nên từ Quế Hương thảo một loại dược liệu khác cũng được độc quyền bởi Ngự Lang tông, với đặc điểm dính dính, nhớp nhớp, đặc đặc nếu ở trạng thái bình thường nó có thể dùng làm đồ chơi để nghịch ví dụ như vo lại làm quả bóng rồi tung qua ném lại, … miễn là không ăn vào là không có vấn đề gì.
----------
Chú Thích: Quá Thương Dịch là một loại dược liệu rất tốt giúp cầm máu cho những v·ết t·hương quá lớn hoặc là quá nặng, ngay khi bôi nó lên các v·ết t·hương nó sẽ dính chặt vào đấy, nếu muốn gỡ mà không có các biện pháp đặc biệt, chuyên dụng thì có khi phải dựt cả cánh tay, hay bứt cả cái chân ấy ra thì may ra mới gỡ được, tùy vào điều kiện môi trường thì sau khi bám vào v·ết t·hương thì khoảng từ năm cho đến mười phút nó sẽ đông cứng lại thậm chí còn cứng hơn cả đá nữa cho dùng búa đập cũng khó lòng mà vỡ được, nếu trong quá trình hồi phục mà còn một, hai hoặc thậm chí là cả một miếng lớn vẫn còn dính ở trong cơ thể thì không cần phải lo lắng vì nó không có hại cho cơ thể và chỉ sau khoảng từ một cho đến hai tuần nó sẽ tự biến mất khỏi cơ thể thôi.
Thế nhưng không nên thử ăn Quá Thương dịch vì nếu ăn thì nó chẳng mang lại lợi ích gì cả vị cũng chẳng ngon lợi ích còn chẳng có, không những thế lại còn mang lại tác hại, vì nó rất dính nên rất có thể khi ăn sẽ bị mắc hay dính vào họng như vậy rất là nguy hiểm, kể cả có ăn được mà không bị làm sao thì khi cơ thể ta bài tiết nó ra thứ bài tiết khi ta ăn Quá Thương Dịch ấy sẽ rất thối, rất rất thối.
---------
Sau khoảng chừng năm phút từ khi bôi thứ dịch ấy nó đông cứng lại, lúc này người nam tử ấy mới hoàn toàn giải khí ra, t·rần t·ruồng nam tử lặng ngồi trên đồng cỏ xanh mươn mướt, gió khẽ thổi qua cho ta cảm giác dịu nhẹ dễ chịu giống như là bàn tay của mẹ khẽ vuốt qua gò má của ta để ru ta ngủ khi còn là một cậu bé vậy.
Và khi khí đã hết, năng lượng đã cạn dường như có một cái lực vô hình nào đó kéo hắn từ từ, từ từ gục xuống, ngủ đi vậy.
Nhưng ngay khi vừa mới nhắm mắt hắn lại mở mắt ra, rồi lập tức bật dậy như thể là chẳng có một giây phút nào cho hắn ngơi nghỉ vậy, nhưng ngay khi tỉnh dậy nơi này không còn là đồng cỏ xanh, không còn là dòng nước mát nữa.
Ngó nhìn xung quanh nơi đây dường như là một cái hành lang kỳ lạ với sàn nhà được lát bằng những tấm gạch trắng đen thần bí, cùng với thứ ánh sáng mờ mờ chỉ có thể phát ra trong một phạm vi nhất định.
Phía trước là màn đêm, phía sau là bóng tối, ánh sáng sẽ luôn đi theo bước chân ta nhưng những chỗ ta vừa đi bóng tối sẽ nuốt chửng nó.
Hai bên tường cũng bắt chiếc mặt sàn với bên trắng, bên đen, cùng với một dòng chữ trái màu tường lúc nào cũng bám theo hắn.
Hành lang này cũng không quá rộng khi mà hắn chỉ cần dang hai tay ra là có thể chạm được vào hai bên tường rồi nhưng còn về chiều dài thì cho dù hắn có chạy mãi chạy mãi cũng chẳng thấy được một chút hi vọng nào.
Thân thể của hắn lúc này cũng chẳng còn t·rần t·ruồng nữa, tay chân bị cụt thì toàn bộ lành lại, các vết sẹo trên người cũng hoàn toàn biến mất, khoác trên mình một bộ y phục đen tuyền kỳ lạ, khi hắn thử duỗi tay vào màn đêm bộ y phục lại hóa thành màu trắng hơn nữa còn phát sáng đến chói cả mắt.
Hắn chẳng còn biết gì hết, thân thể của hắn lúc này yếu đuối vô cùng giống như thể là người thường một dạng vậy, bây giờ hắn chỉ biết chạy, chạy và chạy không quay đầu, không ngoảng lại chỉ chạy mà thôi.
Bỗng khi đang chạy hắn nghe thấy một tiếng người nam nhân đang gào thét trong đau đớn, thấy vậy tò mò hắn dốc hết sức chạy càng nhanh hơn đến đấy, càng gần âm thanh càng lớn, càng gần tiếng thét càng thê thảm, cuối cùng hắn tiến đến một cánh cửa sắt kín vô cùng lớn, do chẳng có một cái lỗ nào để hắn ngó vào nên hắn chỉ có thể áp tai vào nghe tiếng thét.
“Có vẻ như nam tử ấy đang bị t·ra t·ấn.”
Áp tai vào cánh cửa nghe hắn thì thầm nói, nhưng kỳ lạ vô cùng trong đấy ngoài tiếng của một người nam tử đang gào thét trong đau đớn ra thì chẳng còn có tiếng nào khác hết.
Thấy vậy càng thêm tò mò hắn mạnh dạn đập dùng tay đập cửa, “ầm” “ầm” “ầm” mỗi lần hắn đập cánh của như muốn sụp xuống khói bụi mù mịt khắp nơi nhưng cho dù có đập đến đỏ cả tay thì cánh của vẫn không tài nào sập xuống được, còn tiếng thét của người nam tử trong kia đang càng ngày càng to, càng ngày càng thảm thiết.
Hết cách đang định dùng chân, huých vai để phá cửa bỗng lại có tiếng của một người phụ nữ khóc thút tha thút thít nhưng lại át lấy tiếng hét của người nam tử kia, tò mò hắn từ bỏ nơi này để bước đến nơi có tiếng khóc của người phụ nữ ấy.
Bước đến nơi tiếng thét của người nam nhân ấy đã biến mất hoặc là do tiếng khóc của người phụ nữ đã át lấy tiếng thét của người nam nhân chăng?
Đứng trước cánh cửa, khác với cánh cửa kia cửa này được làm bằng gỗ hơn nữa còn có một cái lỗ nhỏ với chiều cao của hắn chỉ cần kiễng chân một chút là có thể với lên nhìn rồi.
Ngó mắt nhìn vào, bên trong là một không gian khá đẹp được bài trí cẩn thận và sang trọng, đảo mắt tìm quanh hắn thấy ở trong góc có một người phụ nữ đang úp mặt vào gối co mình vào trong góc ngồi khóc, do tóc của cô gái ấy khá dài hơn nữa lại còn xõa xuống nữa thế nên hắn chẳng thể nhìn thấy dung mạo thật, nhưng chỉ nhìn ngoại hình thôi thì có vẻ như cô gái này rất là xinh đẹp.
Tiếng khóc thút tha thút thít chỉ nghe thôi mà đã thấy bi ai, nhưng lại như lần trước lần này cho dù là cái cửa gỗ hắn cũng chẳng đạp đổ được, mỗi cú đạp tiếng khóc càng nhỏ, mỗi cú đạp cái lỗ càng cao, nhưng lại như lần trước lại có một cái lực gì đó thôi thúc hắn, nên hắn mặc kệ, hắn cứ đạp, hắn muốn vào.
Cho đến khi tiếng khóc của người phụ nữ ấy hoàn toàn biến mất, cái chân của hắn đau đến mức như muốn gẫy cả ra rồi, đang định ngồi xuống dùng nốt cái chân còn lại để đạp hắn lại nghe thấy tiếng của một đứa trẻ con đang khóc.
Như có ma lực vậy hắn lại tò mò, nhưng lần này do chân đau quá nên hắn chỉ có thể lết, chầm chậm, chầm chậm tiến đến, cánh cửa ấy, nhưng sao trong quá trình lết nghe thấy âm thanh của đứa trẻ đang khóc ấy lòng hắn lại đau đến thế, nước mắt chẳng tự chủ được như mưa chảy ra.