Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 163: Mơ Tưởng

Chương 163: Mơ Tưởng


Lết đến cánh của hắn ghé tai áp vào, tiếng trẻ em khóc càng ngày càng to, càng ngày càng lớn, lòng thêm quặn đau, nước mắt như mưa chảy xuống, nhưng toàn thân thì vô lực, tay gẫy chân què mở kiểu gì?

Thế nhưng hắn không bỏ cuộc chỉ cần hắn còn sống thì hắn không bỏ cuộc, tay này gẫy thì dùng tay kia, tay kia gãy thì dùng chân kia, chân kia gãy thì dùng vai, hai vai mà hỏng thì dùng đầu, nhưng cho dù chỉ là một cánh cửa gỗ thôi nhưng lúc này nó giống như là một bức tường thành vững chắc vậy, còn hắn thì giống như một con kiến nhỏ, cho dù hắn có cố hết sức đập phá, cho dù hai tay hai chân của hắn có bị hỏng sạch hắn cũng chẳng tài nào mà phá được cánh cửa.

Mỗi giây mỗi phút không mở được cánh cửa lòng hắn càng thêm quặn đau, mỗi giây mỗi phút không mở được cánh cửa trái tim hắn càng thêm sốt ruột.

Nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ, hắn muốn phá nát cánh cửa ra dù cho hai vai có hỏng hết, hắn muốn đạp đổ cánh cửa xuống dù cho hai chân của hắn đã bị hoại diệt, hắn muốn đấm thủng cánh cửa để có thể trèo vô dù cho hai tay đã không còn nữa, nhưng khi hắn định dùng cái đầu của mình để đập vào cánh cửa một bàn tay trắng như ngọc kết sáng như ánh sao từ hư không xuất hiện chộp lấy hắn.

Mặc cho hắn liên tục van nài, mặc cho hắn liên tục giãy dụa bàn tay ấy vẫn chẳng có chút nào nhân từ mà buông tha, kéo hắn vào màn đêm tối tăm vô tận.

Giật mình bật dậy, vẫn là đồng cỏ xanh, vẫn là cơ thể t·rần t·ruồng, vẫn là con thác ấy, dường như mọi thứ chỉ là một giấc mơ.

Vẫn là bầu trời trong xanh nhưng khi hắn ngửa mắt lên nhìn thì dường như nó có chút khác so với lúc trước.

Năng lượng cùng khí đều đã được hồi phục, hắn còn chẳng biết hắn đã ngủ bao lâu rồi nữa, vỗ mạnh vào ngực mình hắn nôn ra một ngụm máu lớn, nhưng nếu để ý kỹ ở đấy còn có một thứ gì đó đen đen giống như là sợi tóc đang ngọ nguậy, lấy tay lau đi những giọt máu còn đang dính ở trên miệng, thứ đen đen giống như là sợi tóc ấy sau khi ra khỏi cơ thể của hắn thì ngọ nguậy được một lúc rồi ngừng.

Nhưng hắn chẳng để tâm đến điều đấy, nhảy xuống dòng nước bơi đến con thác, trèo lên tảng đá lặng yên đứng ở dưới tháp, dòng nước mát lạnh từ thác chảy qua từng ngõ ngách trên cơ thể, sau khoảng mười phút một người nam tử với một sắc mặt điềm nhiên hiền lành bước ra khỏi thác, thế nhưng theo sau đó là một thân thể chằng chịt với những vết sẹo, sẹo lớn sẹo nhỏ ở đâu cũng có thậm chí cả trên khuôn mặt cũng vậy, với tay phải đã mất, tay trái chỉ còn có ba ngón, không giống như lần trước phải lội xuống nước một lần nữa rồi trèo lên, bây giờ với năng lượng cùng khí lực đã đầy hắn chỉ cần lấy đà rồi nhảy là lên được bờ.

Lấy từ trong nhẫn không gian ra một cái khăn khô khác màu với cái khăn trước hắn chậm rãi lau người, lau xong lại cất khăn vào trong nhẫn rồi từ trong đó lấy ra một bộ y phục màu đen tuyền.

Do chỉ còn ba ngón tay nên hơi khó mặc, nhưng với sự giúp đỡ của khí thì cũng chẳng còn là vấn đề gì quá nghiêm trọng nữa rồi.

Xong việc hắn chậm rãi rời đi, lại một lần nữa tiến vào rừng, xuyên xuốt quá trình lặng yên như tờ chẳng nói một lời nào cả.

Cùng lúc này, ở một vách núi tại một nơi nào đó, một người đàn ông với ngoại hình to lớn đồ sộ đang lặng ngồi tận hưởng hoàng hôn ở trên một vách núi.

Bỗng một con chim ưng với một cái đầu đen cùng với bộ lông vàng óng bay đến, như một thói quen người đàn ông đấy giơ cánh tay ra, chim ưng với bộ móng vuốt sắc nhọn quắp vào đấy, máu tươi ào ào chảy ra nhưng người đàn ông dường như chẳng ý thức được việc này.

Đây là loài Ưng Đầu Đen, nổi tiếng với bộ móng vuốt sắc nhọn, cùng với cái mỏ c·hết người, với bộ lông trắng ở thân và đen ở đầu đặc trưng chúng được nhiều người sưu tầm, nhiều nhà chơi chim đánh giá là rất xinh đẹp và hoàn mỹ vì ưng là chủ nhân của bầu trời nên việc sở hữu nó khiến cho họ cảm thấy thật mạnh mẽ, thật to lớn, thật vĩ đại, hơn nữa do loài chim này được đánh giá là rất thông minh và khôn khéo nên rất khó, rất khó để có thể bắt gặp nó ở ngoài thiên nhiên chứ đừng nói là ở trên thị trường nên việc này khiến cho càng thêm nhiều người muốn sở hữu nó nữa.

Đặc biệt Ưng Đầu Đen lông vàng lại còn hiếm hơn nữa, chẳng biết vì sao những con này luôn luôn bị tộc của nó bài xích thậm chí ngay từ khi sinh ra đến cha mẹ nó còn muốn g·iết nó nhưng việc nó càng hiếm càng khiến cho nhiều người khao khát sở hữu nó đặc biệt là những bậc đế vương, vương hầu vì họ cho rằng Ưng Đầu Đen lông vàng là biểu tượng của quyền lực, của sức mạnh, của hoàng đế, trung bình cứ một nghìn con Ưng Đầu Đen lông trắng được sinh ra thì phải may mắn lắm mới sinh ra một con Ưng Đầu Đen lông vàng thế nhưng vì đến cả cha mẹ nó còn muốn g·iết nó thế nên nếu muốn bắt được một con thì phải bắt ngay từ giai đoạn nó còn là một quả trứng rồi đem về.

Thế nhưng điều này lại có hai cái khó, cái khó thứ nhất là loài Ưng Đầu Đen luôn luôn sống theo bầy khoảng mấy trăm con ở chung với nhau tạo thành một đại gia đình và nếu như lấy trứng của bất kỳ một con nào tất cả các con còn lại sẽ không tiếc bất cứ cái giá nào để liều mạng với đối thủ, cái khó thứ hai là mặc dù khi sinh ra Ưng Đầu Đen lông vàng sẽ có những đặc điểm dị biệt nhưng khi còn là một quả trứng nó chẳng khác gì so với những quả trứng còn lại cả.

Nhưng Ưng Đầu Đen lông vàng được nhiều người đã từng gặp qua hoặc sở hữu đánh giá rằng, khi trưởng thành chúng mạnh hơn, khỏe hơn, bay nhanh hơn và thông minh hơn tất cả những con cùng loài, chúng thậm chí còn có thể học được tiếng người nếu như được dạy dỗ cẩn thận, luôn hành động đơn độc từ chối đi theo bầy và sở hữu một sự kiêu ngạo nếu đứng cùng với những con cùng loài, chỉ với những điều trên thôi đã làm cho càng nhiều người chưa có muốn có mà có rồi thì càng phải cẩn thận và trân trọng.

Ưng Đầu Đen xuất hiện nhiều ở Nam Vực và Bắc Vực, nổi tiếng với việc là biểu tượng trên mỗi lá cờ của rất nhiều thế lực nơi đây, chúng gần như có thể sống ở trong bất kỳ môi trường nào cho dù có là khắc nghiệt nhất miễn là thức ăn đủ là được.

Trở lại thực tế sau khi quắp vào tay của người nam tử ấy nó cúi mình, thì thầm vào trong tai những tiếng ch·iếp ch·iếp, ch·iếp ch·iếp, chẳng rõ có hiểu hay không nhưng người nam tử ấy sau khi nghe xong thì bật cười nói:

“Mấy chục năm trời một câu chuyện đáng tiếc, đáng tiếc, Tây Vực có chuyện ngày ấy sắp tới chúng ta về thôi.”

Nói xong nam tử ấy hất tay đẩy con chim ra, v·ết t·hương sau khi được nhả ra ngay lập tức lành lại nhưng lại để lộ ra mấy vết thâm trên tay, đứng lên phủi bụi bẩn ở dưới mông, nam tử ấy tự dưng làm một chuyện mà chẳng ai nghĩ tới, hắn lập tức lấy đà chạy thật nhanh rồi nhảy xuống vách núi.

Như đã quen với chủ chú chim Ưng sau khi thấy vậy thì thét lớn một tiếng hai cánh biến lớn, hóa to ra phải gấp ba lần bình thường sau đó nó cũng lao xuống dưới vách núi.

Tưởng chừng như là hai kẻ liều mạng nhưng một lúc sau một con chim Ưng cỡ khoảng hai cánh tay người, hai chân mỗi chân đang quắp lấy một bên vai của người nam tử ấy mà bay, dường như chẳng có một chút mệt nhọc hay khó khăn nào cả rồi bay v·út lên bầu trời, xé qua những làn mây, xuyên qua những làn gió hướng về một phương trời xa xăm bất định.

Chương 163: Mơ Tưởng