Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 164: Kỳ Dị

Chương 164: Kỳ Dị


Còn người nam tử, lặng bước trên những con đường quen thuộc, ung dung trong những cánh rừng, khoác lên trên mình một bộ áo choàng đen phủ kín người, chậm rãi trở về tông môn sau một chuyến đi dài.

Bỗng đang đi người nam tử ấy dừng lại, phía trước chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện một ngôi làng.

Lặng nhìn quan sát, những kiến trúc cổ kính, mục rữa, rong rêu, như thể đã tồn tại từ rất lâu rồi, vểnh tai lên nghe tiếng người cười, người nói, thoáng ngửi qua, những mùi hương thơm đến điếc mũi, như có một lực thần bí người nam tử ấy không bỏ đi mà chầm chậm đi đến ngôi làng cổ kính thần bí mới xuất hiện trên con đường quen thuộc.

Lặng bước trên con phố nhỏ với những ngôi nhà luôn được đóng chặt cửa và tối đèn, với những con người ai ai cũng đi theo đôi theo cặp, ai ai cũng nói cũng cười, ai ai cũng như đang làm gì đấy, nhưng dường như ai ai cũng cho hắn một cảm giác là họ đều đang quan sát hắn.

Bước đến một căn nhà duy nhất sáng đèn, mặc dù là giữa thanh thiên bạch nhật nhưng ở trước nhà nơi đây lại đốt một lượng nến lớn tạo cho người ta một cảm giác kỳ dị, nơi đây không có cửa chỉ có hai tấm vải to được dùng đề làm cửa, chỉ cần thoáng ngửi qua là thấy có mùi đồ ăn thức uống ngấm vào đấy, dường như đây là một quán ăn, hắn đoán vậy rồi bước vào.

Trong quán có vô số hạng người có lão già đang ngồi uống rượu, có cậu thiếu niên đang ôm cây đao lặng ngồi ở một góc, có vô số nam thanh niên, đại hán đang ngồi tụ tập uống rượu với nhau, lướt qua những hạng người đấy hắn tiến đến một cái bàn trống duy nhất ở ngay giữa trung tâm của quán như thể đã được chuẩn bị sẵn cho hắn rồi ngồi xuống, nữ phục vụ bàn ngay lập tức tiến đến ngay khi hắn vừa mới ngồi yên vị, nhưng.

Nhưng ngay khi nàng vừa tiến đến ánh mắt còn chưa kịp chạm nhau, một cây dao còn sắc hơn cả những lưỡi kiếm thông thường được hắn lấy ra từ Âm Dương Kinh rồi thủ sẵn đã bay đến ngay sát lấy cổ của nàng, hắn đã ra tay không có một chút nghi ngại, không có một chút lưu tình nào cả.

“KENGGGGGGGGG”

Nhưng ngay khi dao gần kề đến cổ một lão già mù với khăn đeo bịt kín mắt tay cầm kiếm phi tới ngăn dao của hắn lại, tiếng kim loại va vào nhau vang lên khắp cả quán rượu.

Sức lực của lão già rất khá tốc độ cũng rất tốt có thể nói là … ngang bằng hắn?

Không có một chút chênh lệch nào cả dẫu cho hắn đã dùng toàn lực và nhìn lão già hình như cũng vậy, nhưng kỳ lạ hơn cô gái phục vụ bàn mặc dù chỉ một chút nữa thôi là đầu lìa khỏi cổ nhưng dường như cô gái ấy còn chẳng nhận ra điều ấy vẫn điềm nhiên vui vẻ với nụ cười luôn treo trên môi, cả quán rượu cũng vậy tiếng kim loại dao kiếm va nhau vang khắp cả quán mà dường như chẳng ai để ý, thậm chí là dường như chẳng ai nhận ra cả, vẫn kẻ nói người cười, vẫn chỉ quan tâm việc của mình.

Hắn thu tay, lão già cũng thu tay ngồi xuống hướng đối diện của hắn tùy tiện vẫy tay một hai cái cô phục vụ bàn mỉm cười rồi lui xuống nhưng ngay sau khi cô phục vụ rời đi lão già đã dùng kiếm cắt đứt đầu của cậu thiếu niên đang ôm cây đao ngồi trong góc.

Đầu lìa khỏi cổ những máu chẳng tuôn rơi ném cây đao cho hắn, lão già ấy lại ngồi xuống hướng đối diện, hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt, nhìn nhau chẳng ai nói chẳng ai cười, điềm nhiên lặng im, sau khoảng nửa tiếng mặc dù cô phục vụ đã bưng những đĩa, những tô thức ăn thơm ngon nóng hổi lên đầy kín hết cả một bàn nhưng chẳng ai ăn cả, chỉ ngồi lặng im, điềm nhiên nhìn nhau, bỗng khi thức ăn gần nguội trầm ngâm một lúc lão già mù mới cất tiếng nói:

“Tiền bối, ngài biết không nhìn ngài bây giờ khiến cho ta nhớ lại thời điểm ta mới bắt đầu tu luyện.”

Nghe đến đây nam tử ấy mới thò tay ra khỏi áo choàng với lấy một cái thìa lau đi rồi bắt đầu ăn, lão già ấy thấy vậy cũng mặc kệ tiếp tục nói:

“Thời điểm ấy khi mới bắt đầu tu luyện, khi vừa mới bước vào nhất giai, khi vừa mới bước vào Tẩy Trần cảnh, ta của lúc đó nhìn những kẻ phàm nhân như thể chúng là những sinh vật hạ đẳng vậy, mặc dù ta đã từng là một trong số họ, sau khi trưởng thành hơn cơ duyên đạt được nhiều hơn ta có duyên bước đến, ta có duyên đạt được, ta có duyên trở thành ngũ giai cảnh đỉnh phong cao thủ.”

Hai mắt nhìn lên trần nhà như thể đang hồi tưởng lại nhiều thứ, trầm ngâm một lúc lão già mù lại cất tiếng nói tiếp:

“Ta nhớ khi đó ta từng rất tự hào, đạt đến đỉnh phong, đạt đến giới hạn của một con người có thể đạt được, ta của lúc đó ngạo nghễ vô cùng, trong mắt ta của lúc đó, những kẻ phàm nhân chỉ đơn thuần là những con kiến, những con côn trùng dơ bẩn, sống để chật đất, còn đối với những kẻ có tu vi thấp hơn ta chúng chỉ là những con thú nhỏ, những kẻ có tu vi ngang bằng ta cũng chỉ là những con thú lớn một chút.”

Nói đến đây lão già mù ngừng lại không nói nữa, im lặng, còn về phần người nam tử ấy hắn cũng chỉ im lặng, chẳng ai nói với ai một lời nào cả, sau khoảng chừng mười phút người nam tử ấy sau khi ăn xong lấy giấy lau đi những vết bẩn còn dính ở trên môi, mép miệng, xong việc hắn mới bắt đầu cất tiếng nói:

“Vậy tiền bối ngài chỉ đến đây nói những lời này?”

Lão già ấy nghe vậy điềm nhiên lắc đầu chậm rãi nói:

“Không, đừng gọi lão già này là tiền bối đối với một người như ngài, chữ tiền bối thật quá nặng.”

Người nam tử ấy nghe vậy thản nhiên nói:

“Không, ta của bây giờ chẳng là gì cả, còn ngài của bây giờ mới là kẻ có tất cả, một chữ tiền bối nào có sai, vậy các ngài đã biết từ bao giờ?”

“Kẻ có tất cả.” Lão già mù nghe vậy lặp lại lời nói của hắn rồi khẽ cười, cười xong lại chậm rãi nói tiếp:

“Trước khi mọi chuyện bắt đầu chúng tôi đều đã biết là tiền bối đến.”

“Chẳng trách.” Người nam tử ấy nghe vậy thì nói, ánh mắt hai người va chạm lấy nhau, nhưng trong những đôi mắt ấy đều ẩn chứa nhiều điều mà không thể nói lên bằng lời được, chậm rãi người nam tử ấy nói tiếp:

“Ta của bây giờ đã như cá trong chậu vậy các ngài định làm gì?”

Lão già mù ấy nghe vậy thì khẽ cười rồi nói:

“Tiền bối ngài đừng lo dẫu sao ngài cũng là người của nhân tộc, hơn nữa lại còn là người đầu tiên bước đến bậc thang ấy chúng tôi nào sẽ hại ngài.”

Người nam tử ấy nghe xong chậm rãi đáp:

“Thời đó chúng ta còn gọi là tâm tộc, chỉ là vật đổi sao dời mà thôi.”

Lão già mù nghe vậy thì nói:

“Tên có chút khác, nhưng bản chất thì như nhau nhân hay tâm thì đều là một tộc cả.”

Người nam tử gật đầu, rồi chậm rãi nói tiếp:

“Cũng phải, mà thôi việc công đã xong thế tiền bối còn việc tư gì?”

Lão già mù lúc này nghe vậy mới mỉm cười rồi nói:

“Ta có duyên ở chỗ tiền bối, chỉ tiếc là tay ngài không đủ.”

“Không sao ba ngón là đủ rồi.” Người nam tử điềm nhiên đáp rồi cầm đao chậm rãi bước ra ngoài, lão già mù thấy thế cũng mỉm cười cầm kiếm chậm rãi bước theo sau.

Không khí trong quán sau khi hai người đi bỗng im lặng, cái xác không đầu đang nằm lê lết ở dưới đất bỗng bật dậy nhặt lấy cái đầu rồi theo cô phục vụ trẻ dẫn theo đoàn người bước ra ngoài.

Chương 164: Kỳ Dị