Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 165: Thứ Đó
Mặt đối mặt, đao đối kiếm, lão già mù cùng nhóc cụt tay, nếu chỉ nhìn bề ngoài thôi thì hai người hoàn toàn vô hại nhưng khi đám đông xếp thành hai hàng, lão già rút cây kiếm ra, người nam tử ấy cởi xuống áo choàng tay xách đao lên, khí thế bỗng thay đổi lệch trời lệch đất.
“Thiên Tâm cảnh sao vậy là lại trở thành người phàm rồi à.” Người nam tử sau khi sách cây đao lên thì nói.
Lão già nghe vậy thì mỉm cười đáp lại:
“Đúng vậy, dẫu sao thì cái thân già này cũng chỉ là người phàm nên ta cũng muốn công bằng chút xin tiền bối chớ trách.”
Người nam tử ấy nghe vậy cũng chẳng nói gì chỉ lặng yên bình thản, lão già mù cũng chẳng vội cắm thanh kiếm xuống đất từ từ tháo tấm vải đang che mắt xuống, vừa tháo lão già vừa nói:
“Ta đã ở đây chờ đợi tiền bối ngài hơn bảy mươi năm, kể từ khi xuất sinh đến giờ chưa bao giờ tháo tấm vải này xuống, kể từ khi cầm kiếm tung hoành khắp chốn giang hồ, đả bại vô số cao thủ chưa bao giờ g·i·ế·t một người, nay người chờ đợi đã đến, có những thứ đã không cần phải dùng.”
Nói xong thì khăn che mắt cũng được tháo xuống, rơi vô định ở trong không trung rồi hóa thành những vì sao bay vút lên trời, lão già chầm chậm mở ra đôi mắt, đôi mắt ấy, đôi mắt của lão già, thứ đó, thứ đó, quá đẹp.
Đứng trước nó tất cả mọi vẻ đẹp đều bị lu mờ, không, đứng trước nó tất cả mọi vẻ đẹp đều trở nên bình thường, không, tất cả đều trở nên xấu xí, không, tất cả đều biến mất.
Chẳng có một từ ngữ nào xứng đáng để có thể miêu tả được vẻ đẹp của nó cả, nên chỉ có thể dùng một từ ngữ tầm thường nhất là “đẹp” để miêu tả.
Nếu đã nhìn thấy nó thì chẳng có một bức tranh, một bức họa hay một bức hình nào có thể xứng đáng để có thể khắc họa, để có thể miêu tả ra được vẻ đẹp của nó, cho dù đó có là vị họa sĩ tài ba nhất, cho dù đó có là thứ công nghệ tiên tiến nhất, thậm chí kể cả hình ảnh khi ta hồi tưởng lại cũng chẳng thể nào mà sánh bằng.
“Ồ, đao đã hóa đen, sau lưng hư ảnh hóa thực, từ trường hay một thứ gì đấy có thể tác động đến môi trường xung quanh, ta có thể cảm thấy được sinh cơ của ta đang tan biến, không, nó đang bị hoại diệt, thưa ngài, ngài đã chuẩn bị bắt đầu rồi sao.” Lão già sau khi cởi khăn, mở mắt ra nhìn thẳng vào mắt của người nam tử ấy với đôi mắt tuyệt trần của mình mà nói.
“Ngài chẳng phải cũng đã bắt đầu rồi sao.” Người nam tử ấy nghe vậy thì đáp lại.
Thanh kiếm đã hóa thành màu trắng như bạch ngọc, sau lưng hư ảnh mờ mờ nửa thực nửa hư, một luồng từ trường hay một thứ gì đấy từ hướng của lão già toát ra đối chọi lại với luồng từ trường của người nam tử, nhưng có vẻ như thứ từ trường hay một thứ gì đấy của lão già ấy yếu hơn so với của người nam tử.
Từ trường tán ra khắp nơi, cây cối, hoa cỏ, tất cả mọi thứ, chỉ cần có sinh cơ đều đang dần dần hoại diệt và c·h·ế·t.
Lão già thấy thế thì vẫn bình thản mà nói:
“Ngài có vẻ đã đi một con đường không mấy bằng phẳng.”
“Còn ông thì có vẻ ngược lại.” Người nam tử nghe vậy thì đáp, sau khi nhìn cái luồng từ trường vô hình xoay quanh lão già đang đối chọi với từ trường của hắn và tiếp thêm sinh cơ cho những hoa cỏ ở gần đấy.
Hai người đã chuẩn bị xong tiếng bắt đầu cũng được vang lên, sinh cơ bừng bừng đóa hoa chẳng biết được ai vô ý trồng ở dưới chân lão già đang dần dần, dần dần sau tiếng bắt đầu mà tàn lụi.
Sau khoảng nửa tiếng đóa hoa hóa thành những hạt bụi rồi tan biến kèm theo đó là tiếng lão già bị chẻ ra làm đôi ngã bịch xuống dưới đất.
Người nam tử có vẻ như đã thắng trận, nhưng dường như đây không còn là người nam tử nữa rồi, không, dường như thoáng chốc chỉ sau một trận đấu người nam tử đã già đi tận mấy chục tuổi, thở hổn hển như muốn ngã quỵ xuống dưới đất, cây đao trong tay sau khi được buông ra thì hóa thành cát bụi rồi tan biến, sắc mặt tái nhợt, hư ảnh sau lưng cũng mập mờ, chớp chớp, rồi cũng theo cây đao biến mất luôn.
Người nam tử giờ đã thành lão già cố đi thêm ba bước rồi cũng ngã bịch xuống dưới đất, nhưng kỳ lạ là cơ thể còn chẳng có lấy một vết thương.
Lão già kia sau khi bị chẻ làm đôi, cơ thể với vô số vết thương của đao chém, kiếm đâm ấy vậy mà còn chẳng chảy lấy nổi một giọt máu, thấy người nam tử đã hóa thành một lão già bước đi không nổi mà ngã bịch xuống thì mới cất tiếng nói:
“Biết trước thua là điều sớm muộn nhưng ta cũng đã bước thêm được một bước nữa rồi, hóa ra trình độ ấy là như vậy khó trách vị kia có thể bễ nghễ thiên hạ, đáng tiếc ta không sinh cùng thời với vị ấy, nhưng, đáng mừng là ta còn sống để gặp ngài.”
“Ta có thể cảm thấy, sinh cơ trong cơ thể ta đang liên tục hoại diệt mỗi một nhát đao cắt qua thịt, ta có thể cảm thấy, qua mỗi giây mỗi phút, thứ từ trường của ngài đang tiêu diệt thứ từ trường của ta, hướng đến ta và chậm rãi mài c·h·ế·t những sinh cơ ở trong cái cơ thể này.”
“Ta thừa nhận là ta đã gian lận, ta thừa nhận là ta đã chơi không đẹp, nhưng nếu như không dùng tu vi cao hơn của ngài để đè ép, để tiêu diệt thứ đó, thứ đang tiêu diệt sinh cơ của ta, thứ không thể nào cắt bỏ cũng như không thể nào cứu chữa, thì chỉ sau một nhát chém ta đã sớm c·h·ế·t rồi.”
“Nhưng còn ngài, còn ngài, ta có thể nhận thấy ngài đang già đi sau mỗi một nhát chém, ngài đang già đi sau mỗi một chiêu thức được tung ra, mỗi một nhát phải là một tuổi, mỗi một chiêu phải là một năm, nhưng nếu ta đạt đến được cảnh giới đấy những cái giá này nó sẽ chẳng là gì cả.”
“Thật đáng tiếc ngài theo con đường đao kiếm song chi, ấy vậy mà ta lại chỉ có thể chứng kiến ngài dùng mỗi đao, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc, mà có lẽ đúng như ngài nói chỉ cần ba ngón là đủ rồi, dù sao ta cũng chưa thấy ngài vận dụng hư ảnh, vẫn chưa thấy ngài toàn lực từ trường, vẫn chưa thấy ngài toàn lực chiến đấu, nhưng thôi thấy những thứ kia vậy là đủ rồi, chỉ là không biết công pháp này nó là gì?”
Người nam tử lúc này hóa thành lão già đang nằm ở dưới đất thở hổn hển nghe vậy thì trả lời:
“Thứ này nó không có tên hoặc nó có nhưng ta đã sớm quên nó rồi, bây giờ cứ tạm gọi nó là Vũ Điệu Của Tử Thần đi, thứ nó vẫn chưa hoàn toàn hoàn thiện hoặc nếu có thì rất nhiều thức ta cũng đã quên rồi, đến nay ta cũng chỉ biết được một trăm lẻ tám thức.”
Lão già nghe người nam tử ấy nói thì đang trầm ngâm bỗng nhiên nhìn người nam tử rồi bật cười đáp lại:
“Ta cứ nghĩ rằng ngài của bây giờ là do công pháp ấy đem lại tác dụng phụ nhưng hóa ra nó lại liên quan đến việc ngài đang không hoàn thiện.”
“Không hoàn thiện?” Người nam tử ấy nghe vậy thì nghi hoặc hỏi lại.
“Ngài hẳn cũng biết việc đấy, chỉ có cậu ấy là không biết thôi.” Nói xong lão già đã bị chẻ làm đôi ấy tự dưng ngoắc một ngón tay lên, người nam tử như bị người ta kéo dựng dậy, theo đó là dung mạo và mọi thứ đều trở nên trẻ lại quay về thời điểm như lúc mới tiến vào ngôi làng này, nhưng đáng tiếc là tay, và những vết sẹo trên người thì không thể hồi phục và biến mất.