Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 166: Ẩn Ý

Chương 166: Ẩn Ý


“Loạn tưởng lừa dối tâm,

Thập khuyết nhất còn cửu.

Phàm phu mượn dùng trí,

Tâm từ bậc tiên nhân.

D·ụ·c là con rắn độc,

Bơm độc vào trong tâm.

Tâm trở mình muốn thoát,

Thế gian cảnh trần lao.”

Dựng người nam tử dậy miệng thì đọc bài thơ sau khi thơ dứt, trẻ lại, lão già ấy lại ngoắc tay thêm một lần nữa nhưng lần này không có việc gì xảy ra cả ấy thế mà người nam tử ấy bỗng cất tiếng:

“Cảm ơn.”

Nói xong lấy ra áo choàng mặc lại rồi rời đi, còn về phía lão già sau khi nghe người nam tử ấy nói vậy thì mỉm cười, hai hàng người bên cạnh cũng mỉm cười rồi cùng với cả ngôi làng sau khi người nam tử ấy rời đi thì hóa thành những vì sao rồi bay v·út lên trên trời trả lại mọi cảnh vật về với những gì nó vốn có.

Bước đến cánh cổng lớn của Ngự Lang tông sau một chuyến hành trình dài, có vẻ như bây giờ đang là lúc nghỉ ngơi thay ca, hay là nơi này đang có chuyện gì nên ở cổng lúc này chỉ có một người cùng một lang đứng ở đấy, nhưng nếu nhìn kỹ hơn nữa thì đây có vẻ là người quen.

Người gác cổng thân quen sau khi từ xa nhìn thấy Minh Triết hắn trở về thì vui vẻ hớn ha hớn hở vấy tay chào, vừa chào, vừa cười, vừa nói lớn:

“Sư đệ vất vả quá, đại thắng trở về chứ hả.”

Minh Triết hắn nghe vậy thì mỉm cười đáp lại nhưng vẫn chậm rãi đi đến cổng, người nam nhân kia thấy thế cũng chẳng oán trách mà cười nói:

“Ngày trời oi bức làm sao mà phải mặc cái áo choàng như thế kia, hay là sư đệ ngươi lại che đậy cái gì, mau mau ra đây để cho vị huynh xem có kho báu gì nào.”

Có lẽ do nghĩa vụ trên thân mà không thể nào rời vị trí được nhưng sau khi đợi đến lúc Minh Triết hắn bước đến trước mặt thì người nam nhân ấy có chút đùa cợt, có chút tinh nghịch, kéo nhẹ cái áo choàng của hắn xuống, nhưng sau khi áo choàng được gỡ xuống những gì hắn nhìn thấy khiến cho hắn lặng người.

Khuôn mặt vui vẻ bỗng nhiên cứng đờ lại, người ta nói ánh mắt là cửa sổ tâm hồn nhưng khi nhìn vào ánh mắt của người nam nhân ấy thì chẳng ai biết hắn đang nghĩ gì cả, miệng cứ ngập ngừng, không biết nói gì, ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi, nhưng không phải là e thẹn giống như trai tơ gặp thiếu nữ, mà đây, khoảng chừng nửa phút nam tử ấy mới thốt ra một lời:

“Đây là nhiệm vụ mà lục trưởng lão giao cho đệ sao?”

Nghe vậy hắn điềm nhiên đáp lại:

“Có nhiều chuyện không thể nói nhưng dù sao thì nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, ta đi trước, có duyên gặp lại sau.”

Nói xong hắn lấy cái áo choàng ở dưới đất mặc lên chào người gác cổng rồi rời đi, từ sau câu nói đấy chẳng ai nói với ai câu nào nữa, người thủ vệ cũng chẳng đuổi theo hắn thì cũng chẳng để ý nhiều, đi được ba bước một luồng khói trắng lại chẳng biết từ đâu xuất hiện, tiến tới cuốn lấy hắn rồi biến mất.

Người thủ vệ sau khi thấy hắn biết mất thì ngồi xuống sắc mặt trầm lắng chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.

Còn về Minh Triết ở trong làn khói hắn nghe thấy giọng nói của nữ nhân thì thầm vào tai hắn mị hoặc nói:

“Người muốn về phòng hay là?”

Nghe vậy hắn từ tốn trả lời:

“Dù sao khi về cũng nên chào trưởng bối trước, vất vả cho tỷ.”

Nói xong một tiếng cười mị hoặc của nữ nhân truyền vào tai hắn cùng với một câu nói:

“Được”

Lời vừa dứt sau khi làn khói tán đi hắn lại xuất hiện ở trước cửa phòng làm việc của lục trưởng lão, gõ cửa sau khi được sự cho phép từ bên trong hắn chậm rãi tiến vào.

Bước vào trong phòng là sư phụ của hắn cùng với lục trưởng lão đang ngồi ăn bánh, thưởng trà, giống như những người bạn già, không, giống như những bậc phụ huynh đang ngồi trò chuyện với nhau, thấy hắn bước vào lục trưởng lão nỡ một nụ cười, một nụ cười còn xinh hơn cả những bông hoa, một nụ cười mà khiến cho bao nhiêu người nhìn vào cũng phải thổn thức, rồi nói:

“Ngươi đã về rồi à, ngươi về rồi là tốt.”

Lục trưởng lão vẫn là lục trưởng lão, vẫn xinh đẹp như ngày nào, vẻ đẹp của nàng khiến cho bất kỳ những người nam nhân nào nhìn thấy cũng phải thổn thức, cũng phải rung động, đến cả hắn cũng không thể phủ nhận được vẻ đẹp của nàng.

Người ta nói người đẹp vì lụa, nhưng có lẽ đấy là do họ chưa bao giờ nhìn thấy nàng, vì nếu thấy nàng họ sẽ biết y phục cho dù có đẹp đến mấy cũng chỉ là thứ làm ô uế vẻ đẹp của nàng, chỉ cần là nàng thì cho dù có là một tấm vải rách cũng đẹp gấp vạn lần một bộ long bào, chỉ cần nàng mặc thì cho dù đó có là một bộ thường phục thì cũng sẽ đẹp gấp ngàn lần những bộ thánh y.

Nhưng có vẻ, vẻ đẹp của nàng không thể làm một kẻ như hắn lay động quá nhiều vẫn điềm nhiên lắng nghe những lời vàng ngọc phát ra từ cái miệng xinh đẹp của nàng.

“Chúng ta đều đã quan sát cả quá trình người làm nhiệm vụ, ngươi làm rất tốt không những thế còn vượt xa cả những gì chúng ta mong đợi, phải nói là sư huynh lần này đã nhặt được bảo rồi, ta cũng rất vui mừng, thế nên ngoài những gì đã hứa ta cũng đã đặt riêng cho ngươi một bộ giáp tốt.”

“Đệ tử cảm ơn ngài lục trưởng lão.” Nghe lục trưởng lão nàng nói hắn hơi hơi cúi mình hướng về nàng rồi thành kính nói.

Thấy hắn như vậy nàng mỉm cười lấy ra mấy tờ giấy, có vẻ như là một bản hợp đồng rồi đưa cho hắn nói:

“Đây là hợp đồng mười năm mua dược thảo tại đây mà ta cùng với sư huynh đã soạn ngươi hãy đọc qua, nếu thấy thỏa đáng thì đống dấu vào là được.”

Đón lấy mấy tờ giấy bằng bàn tay nay chỉ còn có ba ngón hắn đọc sơ qua một lần rồi lấy tay ngâm vào mực sau đó in dấu tay vào.

Xong việc hắn đưa lại cho lục trưởng lão một bản rồi mình giữ lại bên mình một bản, thấy hắn như vậy im lặng từ đầu buổi Nghiêm lão bỗng nhiên tủm tỉm cười ánh mắt ẩn ý hướng về hắn mà nói:

“Tiểu tử nay có thể là bản hợp đồng mười năm nhưng sau sẽ là bản hợp đồng trọn đời đấy.”

Nghe vậy đang dơ tay đón lấy tờ giấy lục trưởng lão bật cười rồi nói với hắn:

“Ta cùng với sư phụ ngươi còn phải bàn chút việc, ngươi lui xuống trước đi dù sao ngươi vẫn có người còn đợi.”

Nghe nàng nói hắn gật đầu, khom lưng cúi đầu cáo lui, thấy hắn không hành lễ như mọi khi hai vị kia cũng chẳng oán trách mà vui vẻ mỉm cười.

Cất bản hợp đồng vào trong nhẫn hắn lặng lẽ rời đi.

Lặng bước đến căn phòng giam, với ánh sáng được phát ra từ những ngọn đuốc rực cháy hai bên tường, bỏ qua những căn phòng trống hắn chậm rãi tiến tới căn phòng của mình, cánh cửa cũng không đóng hắn chậm rãi bước vào.

Nội thất trong phòng có vẻ đã được cải tổ lại, với bàn, với ghế, với tủ, tuy hơi chút thô sơ nhưng lại tiện nghi, nếu nhìn có vẻ đây đã không còn là một căn phòng giam nữa rồi mà đây giống với một căn phòng để ở hơn.

Quay lưng về hướng hắn, một cô gái đang ngồi ở trên ghế như đang làm một thứ gì đấy thấy thế hắn chậm rãi tiến tới vòng tay qua ôm lấy bụng của nàng thì thầm vào tai nàng mà nói:

“Ta không biết là tỷ cũng có thể đan len đấy.”

Nghe thấy thế nữ nhân ấy liền quay lại lập tức ôm chầm lấy hắn, hai tay vòng qua cổ, hai chân quắp cả người, nếu không phải là hắn đứng vững có khi cả hai người đã ngã rồi.

Chương 166: Ẩn Ý