Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 167: Vợ Chồng
Giữ mãi chẳng buông, nắm mãi chẳng bỏ, nữ nhân ấy cứ ôm chặt lấy hắn, thấy nàng vậy hắn cũng chẳng nỡ buông tay, cứ để mặc cho nàng ôm chặt lấy hắn, sau khoảng mười phút áo choàng của hắn nơi nàng đang úp mặt vào có chút ươn ướt, lúc này hắn mới nhẹ nhàng đặt nàng ngồi xuống ghế.
Càng cố đặt nàng xuống ghế nàng ôm hắn càng chặt, nhưng sau khi mông đã chạm ghế lúc này nàng mới buông hắn ra, mỹ nhân xinh đẹp giờ mắt đã ướt thẫm lệ, nhưng chẳng biết vì sao nhìn nàng như vậy nàng trông càng thêm đẹp, ấy vậy mà sắc mặt hắn vẫn chẳng đổi.
“Tại sao lại không cẩn thận như vậy, tại sao lại bất cẩn như thế chỉ một nhiệm vụ thôi mà đã mất một cánh tay rồi vậy thì những nhiệm vụ sau sẽ mất thứ gì, tại sao ngươi lại bất cẩn như thế.” Nức nở, oán trách, tức giận, mỹ nhân xinh đẹp với đôi mắt ướt thẫm lệ nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói.
Nghe nàng nói như vậy hắn vẫn điềm nhiên đáp lại:
“Sư tỷ sao phải xúc động như thế làm gì, dù sao khi ta mất cánh tay sư tỷ cũng đã chứng kiến, chuyện diễn ra cũng từ ngày hôm qua rồi còn gì nữa.”
“Xúc động sao, chứng kiến sao, hôm qua sao.” Cô gái xinh đẹp ấy nghe vậy cả người bỗng run run, mắt càng thêm ướt đẫm lệ, oán trách nhìn hắn mà nói:
“Ngươi có biết là ngươi đã ngủ ba ngày rồi không, là ba ngày đấy, ngươi có biết vì sao lần này ta lại chuẩn bị nhiều như vậy cho ngươi không, là vì lần này sư phụ không cho phép ta đi theo ngươi như lần trước, ngươi có hiểu điều đấy có nghĩa là gì không, hả.” Vừa nói nàng vừa nức nở khóc, còn hắn thì hắn vẫn cứ chơ chơ ra điềm nhiên chẳng đối lặng nghe nàng nói.
Ánh mắt không giấu được sự quan tâm, lời oán trách nên không to tiếng như lời mắng chửi, giống như một cô gái nhỏ và một lão già vậy, hắn vẫn điềm nhiên lặng nghe nàng nói.
“Ngươi có biết là sư phụ đã thi triển thuật khiến cho ta không thể nào biết được ngươi đang ra sao, ngươi đang như nào, tất cả mọi thuật mà ta lưu trên người ngươi cũng chỉ là những thuật ta đã lén lưu sẵn, thậm chí đến cả giọng nói ở trong thuật mà ta đã đặt sẵn ở cửa cũng là thuật mà ta đã làm ra từ hôm ngươi rời đi, phải đến khi thuật đấy mang ngươi về đây sư phụ mới giải thuật ta mới biết được việc, ngươi nói xem ta có nên xúc động không, ta có chứng kiến không, ngươi nói xem, ngươi nói đi.”
Càng nói nàng càng không giữ được mình, lời nói bắt đầu lộn xộn, nhiều câu còn không rõ ý, mặt mày đỏ ửng, nước mắt như mưa, dường như nàng đang mắng chửi hắn thế nhưng giọng nói lại thật là nhẹ nhàng.
Vươn tay ra khỏi áo choàng lau đi những giọt nước mắt vẫn còn đọng lại ở trên gò má của người thiếu nữ, dịu dàng nở một nụ cười hiếm có, từ tốn nói:
“Cảm ơn tỷ đã quan tâm và chuẩn bị cho ta nhiều thứ đồ, nếu không có tỷ có lẽ nhiệm vụ này ta khó mà có thể thành công được.”
Thế nhưng ngay khi hắn nói xong nàng lập tức đáp luôn giọng nói có thêm chút lớn nói:
“Tại sao tay này chỉ còn có ba ngón? Mà tại sao ngươi không dùng hết những đồ ta đã chuẩn bị sẵn, đồ ở đấy có thiếu đâu, …”
Nàng chưa kịp nói xong hắn đã lấy tay ôm chặt nàng vào lòng rồi, mặc cho nàng ra sức chống cự hắn vẫn không buông bỏ, sau khoảng năm phút nàng mới ngừng việc giãy dụa lúc này hắn mới buông nàng ra, áo choàng cũng đã ướt đẫm lệ, dịu dàng cầm một tay của nàng lên, đặt lên đó một nụ hôn rồi từ tốn nói:
“Ta sao nỡ dùng hết tất cả những món đồ, khi mà mỗi món đều là do tỷ tặng, mỗi món đều có một tờ giấy giới thiệu cùng hướng dẫn sử dụng do chính tay tỷ viết, cái nào dùng với cái nào, cái nào dùng cho việc gì, trân quý như thế những món đồ, ta sao nỡ dùng.”
Tưởng như là một câu dỗ dành thế nhưng sau khi nghe những lời hắn nói nàng càng khóc càng thêm to, đôi mắt vốn ướt đẫm lệ tưởng đã ngừng ai ngờ đâu chỉ sau một câu nói nước mắt càng thêm nhiều, cảm giác của nàng bây giờ thời nay mấy ai có thể hiểu được, mặc dù hắn là người chịu đau, hắn là người ăn khổ, mặc dù nhìn hắn vẫn điềm nhiên vui cười thế nhưng còn cảm giác của nàng, giống như là những người vợ có chồng sau khi đi chiến đấu vì đất nước trở về vậy, sau khi trở về thì chỉ còn một tay hơn nữa một tay lại còn không lành lặn chỉ còn có ba ngón, nhìn chồng mình như thế thân là người vợ có mấy ai vui được.
Vất vả chuẩn bị những món đồ để cho hắn có thể bảo toàn tính mạng, thế nhưng hắn còn coi trọng nó hơn cả tính mạng của mình, đáng lý ra nàng phải vui chứ tại sao lại buồn, lại khóc như bây giờ?
Nàng chẳng biết, lúc này nàng chỉ biết khóc, khóc như là một đứa trẻ, mặc cho hắn vẫn luôn dịu dàng dùng đôi bàn tay nay chỉ còn ba ngón lau đi nước mắt của nàng, thế những chẳng biết là ngón tay không đủ hay là nước mắt quá nhiều, chỉ biết rằng khi thấy vậy nàng lại oán trách hắn mà nói:
“Ngươi xem đi, bây giờ ngươi chỉ còn một tay mà tay lại còn không đủ nữa chỉ còn có ba ngón, ba ngón tay thì ngươi có thể làm gì, đến nước mắt còn chẳng lau nổi nữa, tại sao ngươi lại bất cẩn như vậy, tại sao lại bất cẩn như vậy chứ.”
Thế nhưng ngay khi nàng nói xong hắn lại ôm chặt nàng vào lòng, do hắn cao hơn nàng một chút nên ngay khi ôm nàng vào lòng, hắn hơi hơi cúi thấp mình xuống thì thầm vào tai nàng mà nói:
“Đấy là do tỷ chưa biết ta có thể làm gì với ba ngón tay thôi.”
Đang khóc nàng nghe vậy liền bật cười, thế nhưng ngay khi mà nàng mới cất tiếng cười hắn đã nhấc nàng lên vác lên trên vai rồi bế ra giường.
Căn phòng chẳng có cửa sổ, chỉ có mỗi cửa chính bình thường sẽ có một cái khe nhỏ được mở ra để thoáng khí những nay nó lại được đóng chặt biến nơi đây thành một cái hộp kín chẳng có lối thoát.
Ở trên cái bàn cạnh giường có để một cây nến vẫn còn đang phát sáng thế nhưng nếu nhìn kỹ thì chẳng rõ đây là đèn nến hay là nến thường nữa.
Ở trên giường đôi nam nữ t·rần t·ruồng đang quấn lấy nhau trao cho nhau những nụ hôn nồng cháy, mặt đối mặt, môi chạm môi, người nam lúc này giống như là một cái ghế vậy, lưng tựa vào tường để cho người nữ ngồi lên, còn người nữ khoác lên mình một lớp chăn mỏng, làn da trắng nõn xinh đẹp, đầu tóc có hơi chút rối bời nhưng kết hợp với khung cảnh bây giờ bỗng tạo nên sự lãng mạng.
Bỗng khi đang trao cho nhau những nụ hôn người nữ dừng lại, nhìn thẳng vào mắt người nam mà nói:
“Mặc dù chuyện này là do trưởng bối sắp xếp nhưng ngươi có hối hận không, ta mặc dù là chưa bao giờ kết hôn, đối với chuyện đấy nếu trừ ngươi ra thì có lẽ cũng chưa đến nổi mười lần, nhưng dù sao thì ta cũng đã qua hai đời nam nhân rồi, trinh tiết dù muốn cũng chẳng còn để cho ngươi nữa, ngươi liệu có hối hận không?”
Thế nhưng đối mặt với câu hỏi của nàng vẫn chỉ là ánh nhìn điềm nhiên của hắn, hắn chẳng nói, chẳng cười, chẳng có một biểu cảm gì cả, tay ôm chặt lấy nàng nhấc nàng lên rồi lại đặt nàng xuống, nằm lên trên đè nàng xuống giường.
Sau khi hắn đặt nàng xuống chẳng biết vì sao nàng khẽ kêu lên một tiếng còn hông hắn bắt đầu cử động, thế nhưng ngay sau đó hai chân của nàng đã quắp chặt lấy hông của hắn khiến cho hắn không thể cử động được, thấy vậy hắn liền đảo hướng sang đôi môi, thế nhưng khi môi hắn cố t·ấn c·ông đầu nàng liên tục quay trái né phải như muốn trốn tránh, còn miệng thì có chút trẻ con nói:
“Nếu ngươi không trả lời thì đừng hòng, nói mau.” Vừa nói vừa cười chẳng khác gì một đứa trẻ đang cố dỗi người lớn cả.