Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 168: Ngượng Ngùng
Nhưng ngay khi mà đầu nàng đang quay trái, né phải hờn dỗi như một đứa trẻ con, tay trái của hắn đã lập tức vươn tới chộp lấy cằm nàng, mắt đối mắt, nhìn sâu vào trong con mắt ấy hắn điềm nhiên nói:
“Vậy nàng nói xem bây giờ ta có nên hối hận không?”
“Ngươi, … đệ, ngươi, …” Ngay khi nàng còn đang ấp a ấp úng nói còn chẳng nên lời hắn đã lập tức cưỡng hôn nàng, vốn ban đầu còn có chút ngạc nhiên mắt trợn mở to ngay khi hắn cưỡng hôn nàng mặc dù đây cũng chẳng phải là lần đầu, nhưng sau đó mắt cũng dần nhắm lại, chân chậm rãi buông ra, hưởng thụ.
Một khoảng thời gian không xác định.
Dưới ngục tối, nơi chẳng có nổi một tia nắng nào lọt được vào, t·rần t·ruồng nam tử sau một đêm dài mặn nồng đang từ từ mở mắt ra, vô số âm thanh dù rất nhỏ cứ mãi quanh quẩn ở một bên tai hắn kèm theo đó là những tiếng cười tủm tỉm của nữ nhân.
“Ta đã ngủ bao lâu rồi?” Quay đầu sang nhìn nữ nhân đang xem thứ gì đó rồi cười tủm tỉm một mình hẵn khẽ cất tiếng hỏi.
Nữ nhân bên cạnh đang xem một thứ gì đó nghe vậy khuôn mặt bỗng có chút ngượng ngượng sau khoảng nửa phút cứ ấp a ấp úng thì mới cất tiếng trả lời:
“Chàng, … ngươi, ngươi, … sư đệ, ngươi đã ngủ được ba tiếng rồi.”
Thấy nàng cứ ngượng ngùng, chẳng biết cách xưng hô thế nào cho đúng hắn cũng chỉ mỉm cười rồi vươn tay ra ôm chặt nàng vào trong lòng, cảm nhận hơi ấm của cơ thể, ngửi thấy mùi hương còn vương vấn trên mái tóc của nàng, mặc cho nàng vẫn còn hơi chút bẽn lẽn ngượng ngượng hắn ghé tai nàng khẽ hỏi:
“Vậy nàng đang xem gì đấy?”
“Chàng, không, ngươi, ngươi mau thả ta ra đồ d·â·m tặc không có tôn ti trật tự c·hết tiệt.” Lời nói thì dữ dằn nhưng còn giọng nói cùng với thái độ thì lại có chút dịu dàng, nhẹ nhàng pha thêm chút bẽn lẽn cùng với ngượng ngùng nữa như thể là muốn kích thích người ta vậy chứ không phải là muốn đuổi họ đi.
Thế nhưng khi nghe nàng nói vậy hắn cũng chỉ định ôm chặt nàng thêm một lúc rồi sẽ thả nàng ra ngờ đâu nàng đã vươn người lên rồi cắn phập vào vai của hắn.
Mặt vẫn chẳng đổi sắc hắn gần như chẳng biểu hiện gì cả, đến cả khi vai đã in hẳn một vết răng rồi sắc mặt của hắn vẫn vậy chẳng đổi, cơ thể chẳng có một chút phản ứng nào, gần như là một người vô cảm.
Đến khi nàng nhả ra nhìn thấy dấu răng trên vai của hắn nàng bỗng giật mình lo lắng nhìn hắn mà nói:
“Ngươi có sao không, có đau lắm không?”
Nhưng khi nàng nhìn vào ánh mắt hắn thì nó vẫn là ánh mắt đấy, vẫn là ánh mắt gần như là vô hồn, chẳng có gì cả, chẳng có vui, chẳng có buồn, chẳng có giận, chẳng có hờn, chẳng có thù, chẳng có oán, chẳng có ham muốn, chẳng có sợ hãi, chẳng có gì cả, với một con mắt đen tuyền nó giống như là nhìn vào màn đêm vậy, một màn đêm tăm tối vô tận chẳng có nổi một lối về.
Rúc vào trong lòng của hắn, giống như là một đứa trẻ sợ hãi bị oán trách, giống như là một người đã mất sợ hãi bị bỏ rơi, nàng ôm chặt hắn mà khẽ hỏi:
“Ngươi, ngươi không biết đau sau.”
Nhưng thứ nàng nhận được sau câu hỏi đấy là một nụ hôn được hắn dịu dàng đặt ở trên đầu và một câu trả lời:
“Khi nàng trải nghiệm cơn đau đủ nhiều, nàng sẽ dần quen với nó thôi.”
Nghe hắn nói vậy chẳng biết là nàng đã nghĩ tới điều gì chỉ biết sau khoảng hai phút im lặng, với một cái giọng buồn nàng nói:
“Ta xin lỗi.”
Lại đặt xuống đầu của nàng một nụ hôn, hắn từ tốn nói:
“Có những thứ nó không phải là lỗi của nàng, đừng tự oán trách mình như thế.”
Rúc vào trong, ôm chặt lấy hắn vẫn với một cái giọng buồn nàng nói:
“Vậy ngươi có thể hứa với ta một chuyện được không?”
“Nàng nói xem.” Hắn đáp.
“Từ nay về sau có thể đừng dùng cái công pháp kia được không, ăn tay ăn chân, ngươi không thấy bệnh hoạn sao, ta chẳng hiểu sao sư phụ hay là cha mẹ của ngươi lại dậy cho ngươi thứ công pháp này được, nó không những kinh tởm mà nó còn hủy hoại cơ thể ngươi nữa, nếu không có viên đan dược ta đã chuẩn bị sẵn ngươi có thể lành lặn trở về sao.” Vẫn là một cái giọng nhỏ nhẹ, nhưng cái cách nàng nói đang từ bình thường dần trở thành như thể là sắp khóc đến nơi rồi vậy, cứ ôm chặt lấy hắn giống như thể sắp khóc mà nói.
Thế nhưng nghe nàng nói vậy hắn vẫn im lặng chẳng nói gì cả, lúc này nàng mới ngửa mặt lên nhìn hắn mà nói:
“Tại sao ngươi không nói gì tại sao ngươi không hứa, một lời hứa đơn giản như thế ngươi chẳng lẽ không làm được sao, trả lời ta mau.” Nói xong tay giống như búa đang từ ôm liền rút ra gõ vào ngực hắn một cái, thế nhưng hắn vẫn chẳng nói gì vẫn chỉ im lặng.
Đợi đến khi nàng có vẻ đã bình tĩnh lại lúc này hắn mới cất tiếng trả lời:
“Đôi khi lời nói rất quan trọng, ta có thể hứa xuông với nàng để cho nàng vui rồi mai sau vẫn làm, nhưng nếu ta làm thế thì lời nói của ta sẽ không còn có sức nặng, hơn nữa ta không thích nói dối nếu nó không cần thiết, thế nên thà để nàng đau khổ bây giờ rồi về sau không còn đau khổ nữa vì điều này còn hơn là làm cho nàng vui vẻ bây giờ và về sau làm cho nàng đau khổ dài dài, hơn nữa …”
“Thực tế là một chiến trường và ai cũng sẽ chiến đấu để sinh tồn, thứ đó không nói là có thể khiến cho ta bất bại nhưng ít nhất nó sẽ tăng tỷ lệ chiến thắng của ta lên, thế nên cho dù thân thể có bị hư hoại ta cũng phải chiến thắng để về gặp nàng.” Nói xong hắn đặt xuống đôi môi xinh đẹp ấy của nàng một nụ hôn, một nụ hôn mà bất kỳ trái tim nào của những cô thiếu nữ cũng phải rung động.
Mặt ngượng đỏ ửng sau khi được hắn hôn xong, chui rúc vào ngực hắn như là một cô gái trẻ vì ngượng, thì thầm vào tai của nàng hắn khẽ hỏi:
“Vậy thứ ban nãy mà nàng xem nó là cái gì?”
Sau khoảng chừng mười phút, từ trong lòng hắn rúc ra cầm trên tay một miếng thủy tinh nàng chuyền năng lượng vào rồi bấm bấm vào nó bỗng miếng thủy tinh đấy hiện lên hình ảnh, sau đó hình ảnh đấy bỗng chuyển động giống như là những thước phim vậy, xong việc nàng bắt đầu giải thích:
“Đây là Kính Lưu Hình, hẳn ngươi, … chàng cũng đã biết về Đá Lưu cảnh rồi đúng không.” Xưng hô đã có thay đổi nhưng vẫn còn đôi chút gì đấy ngượng ngượng khi nói chuyện với hắn thế nhưng nàng đã ngay lập tức bình thường lại để làm giảm đi sự ngượng ngùng này.
“Khoảng ba nghìn năm trước có một học giả đã dành ra gần như là cả cuộc đời của mình để tìm hiểu và nghiên cứu Đá Lưu Cảnh, với chừng ấy năm nghiên cứu và tìm hiểu ông đã hiểu rõ nó đến từng chi tiết, mọi nguyên lý và phương thức hoạt động, sau đó ông đã sáng tạo ra thứ này trước khi ông c·hết.” Vừa nói tay vừa lắc lắc thứ đó cho hắn xem, sau đó nàng lại nói tiếp:
“Nhưng do ngay khi vừa mới sáng tạo ra thứ này xong ông đ·ã c·hết, c·hết trước khi kịp đặt tên cho nó, nên người đời sau để tôn vinh ông đã lấy tên của ông lái lái đi một chút rồi đặt cho thứ này, nhà học giả thiên tài Lưu Hinh và kiệt tác cả đời của ông ấy Kính Lưu Hình.”
“Công dụng của nó thì gần giống với Đá Lưu cảnh, vì chỉ khác ở một chỗ đó là thay vì hình ảnh sẽ được truyền thẳng vào trong não thì nó sẽ hiện ra ở trên Kính như thế này, hơn nữa do giá thành rẽ hơn, dễ mua hơn và chỉ cần năng lượng có đủ thì nó có thể tái dụng rất là nhiều lần nên ngày nay càng có nhiều người chọn mua nó thay vì mua Đá Lưu Cảnh.”
“Thế nó có thể đưa hình ảnh này từ cái này sang một cái khác khi ta muốn được không?” Nghe nàng nói, hắn có chút tò mò hỏi.
“Được, chỉ cần năng lượng đủ, tất nhiên trong đó sẽ có một vài tiểu tiết và một vài điều kiện đặc thù nữa, nhưng chỉ cần Đá Lưu cảnh có thể làm được thì nó cũng làm được.”
“Thế nội dung mà nàng đang xem nó là cái gì?”