Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 169: Ánh Mắt

Chương 169: Ánh Mắt


“Chàng muốn biết sao?” Nghe hắn hỏi nàng thần thần bí bí tủm tỉm cười rồi nói.

Thấy vậy hắn vẫn điềm nhiên đáp lại:

“Có thứ gì cần phải giấu?”

“Chẳng có gì cần phải giấu cả, ta là đợi chàng tỉnh rồi xem.” Cô gái nhỏ nghe hắn nói có chút vui vẻ đáp lại rồi bắt đầu truyền vào đấy một ít năng lượng.

Trên cái thứ đấy bây giờ là hình ảnh một con nai đang uống nước một mình ở ven sông, có vẻ như nó bị lạc đàn, trông bề ngoài nó thật yếu ớt, hình ảnh bắt đầu chạy, con nai nhỏ yếu ớt vẫn đang chậm rãi uống nước ở bở sông, còn con sông thì có vẻ như thật tầm thường, dường như chẳng có một con vật gì nguy hiểm sống ở dưới đấy cả, thế nhưng ở đằng sau trong một cái bụi rậm dường như có một thứ gì đấy đang rình mò để phục kích con nai.

Bụi khẽ động, âm thanh vang lên con nai nhỏ yếu ớt đang uống nước bỗng giật mình, ngừng lại, ngoảnh đầu lên ngó nhìn xung quanh, sau khi quan sát được một lúc có vẻ như nó đã yên tâm không còn lo nghĩ nhiều tiếp tục cúi xuống uống nước, thế nhưng ngay khi vừa cúi đầu xuống uống nước từ trong bụi có một thứ gì đấy lao ra, nhanh như chớp, mắt thường khó thể thấy được, vồ lấy con nai.

Di chuyển bằng bốn chân nhưng lại có ngoại hình giống hệt con người, ngay khi mà thứ đấy chuẩn bị lao đến gần, con nai từ dưới nước mò lấy một thanh kiếm đâm thẳng vào ngực thứ có ngoại hình giống hệt con người ấy.

Thứ đó sau khi b·ị đ·âm còn ngẩn cả người, ngạc nhiên bối rối đến nỗi mà quên mất cả cơn đau, miệng thì liên tục văng ra vô số thứ tiếng khó hiểu, có lẽ đấy là điều khó hiểu nhất đối với cuộc đời nó từ trước cho đến giờ, vì đứng trước mặt nó là một con nai có thể đứng thẳng bằng hai chân, tay cầm kiếm đâm người.

Nhìn thấy sắc mặt của thứ đó trên Kính Lưu Hình, Vĩnh Hoa nàng bật cười rồi nói:

“Nếu là ta, ta có lẽ còn ngạc nhiên ấy chứ, ...” Chính nàng đang định nói tiếp thì có lẽ đã không nhịn được nữa mà bật cười, sau đó cố gắng lấy tay che miệng nhịn xuống mà tiếp tục xem.

Mặc cho sinh vật có hình giống như con người kia đang vô cùng ngạc nhiên, bối rối, chẳng hiểu chuyện gì thì con nai đó đã nắm lấy thanh kiếm rồi rút nó ra khỏi người của sinh vật ấy, sau đó một kiếm cắt đứt đầu của nó, xong việc cúi người xuống như thể đang kiểm tra xem sinh vật ấy đ·ã c·hết thật chưa, sau khoảng một vài phút kiểm tra kỹ lưỡng con nai đó đã kéo xác cùng với cái đầu bị cắt của sinh vật ấy xuống sông rồi vứt xuống đó, sau đó là rửa thanh kiếm nay đã bị nhuốm máu, ngó trái nghiêng phải để xác nhận xem nơi đây không có ai, há mồm nuốt lấy thanh kiếm vào trong bụng, rồi lại tiếp tục bốn chân chậm rãi đi vào trong khu rừng.

Xem đến đây Vĩnh Hoa nàng đã không nhịn nổi nữa mà bật cười, nhỏ nhẹ e thẹn như đã ăn vào máu, nhưng lại khó mà che được cái sự khoái trá của nàng, sau khoảng hai phút chỉ có cười lúc này nàng mới cất tiếng nói:

“Chàng rốt cuộc đã học ở đâu cái thuật giả trang này vậy, lần đầu tiên ta xem ta còn chẳng nhận ra nổi chàng, uống nước thì uống nước sông, ăn thì ăn lá cây rừng, đi lại và hành động thậm chí là khi có thú hoang hay là dã thú ở gần đó chàng hành động chẳng khác gì một con nai cả, lần đầu tiên ta xem ta còn tin đấy là con nai thật chứ không phải là chàng, thậm chí đến đoạn này lần đầu tiên ta xem ta còn bất ngờ hơn cả là người b·ị c·hém, có lẽ vì chàng bây giờ mỗi khi ta lại gần con nai nào ta cũng phải cẩn thận.”

Nói xong nàng lại khúc khích cười còn hắn thì từ tốn đáp:

“Cái này hẳn là từ phụ thân ta dạy dẫu sao thì ông cũng là người tài năng trong lĩnh vực hóa trang mà, ta chỉ cần nghiên cứu về tập tính của từng loài rồi kết hợp với hóa trang nữa là biến thành thôi.”

“Phụ thân chàng sao?” Vĩnh Hoa nghe vậy có chút nghi hoặc hỏi lại, nhưng sau đó lục tìm trong trí nhớ một tập thông tin hiện ra nàng liền nói: “À phải ta nghe nói người là thiên tài hóa trang trong ám đội, chẳng hiểu sao tự dưng người ta lại giao cho người nhiệm vụ đi tranh đoạt tài nguyên nữa.”

“Ai biết được, trời xui quỷ khiến chăng.” Minh Triết hắn nghe vậy thì nói.

“Mà nàng lấy cái này ở đâu vậy?” Tiếp tục lặng yên theo dõi, giống như thể là một đôi vợ chồng đang xem chung một bộ phim vậy, đến một đoạn bỗng Minh Triết hắn cất tiếng hỏi.

Nghe vậy trầm ngâm một lúc Vĩnh Hoa nàng cất tiếng nói:

“Lúc tên đại d·â·m tặc chàng làm xong việc đấy rồi ngủ, ta mới tỉnh dậy, vì chán quá cũng chẳng biết phải làm gì cả mà tên đại d·â·m tặc chàng thì ôm ta quá chặt, không muốn chàng phải tỉnh dậy nên ta đã sử dụng thuật để đến xin sư phụ cái Kính Lưu Hình ghi lại toàn bộ quá trình làm nhiệm vụ lần này của chàng.” Lúc này do nàng quay người về hướng khác thế nên hắn không nhìn thấy mặt, vì hiện tại nàng bây giờ tuy giọng thì điềm tĩnh nhưng mặt chẳng biết suy nghĩ đến thứ gì lại đỏ ửng.

“Tất nhiên có nhiều đoạn dư thừa đã được cắt đi rồi nên chỉ trong mấy tiếng là ta đã xem hết.”

Bỗng nàng tự dưng quay người sang nhéo má của hắn thật chặt rồi nói:

“Mà tên đại d·â·m tặc nhà ngươi nữa rốt cuộc trong chuyến đi này ngươi ăn phải thứ gì hay là trước đó ngươi có thể chất đặc biệt gì mà bệnh hoạn đến thế, một đêm mấy phát ngươi không thấy hâm à.”

Nghe vậy tuy bị nhéo đến nhức cả má nhưng hắn vẫn chẳng kêu một tiếng đâu mà vẫn điềm nhiên đáp:

“Có gì đâu, trước đó nàng vẫn ngất trước ta, bây giờ vẫn vậy có gì khác.”

“Ngươi đừng tưởng bở.” Giống như động đến một cái tôi nào đó của nàng, đường đường là cảnh giới cao hơn, thân không tật bệnh mà lại ngủ trước, khiến cho nàng có chút xúc động, hai tay véo hai bên má, phản bác nói:

“Ta chẳng qua cố ý nhường ngươi thôi nên đừng có mà vênh váo tự đắc, ngươi, ngươi, tên đại d·â·m tặc c·hết tiệt này.”

Lời thì hung dữ nhưng giọng nói thì nhỏ nhẹ, nghe nàng nói thế hắn vẫn chẳng nói gì điềm nhiên nhìn nàng đợi cho đến khi nàng ngừng lại không véo má nữa thì hắn mới từ tốn nói:

“Thì ta có nói nàng kém ta hơn đâu, cảnh giới cao hơn mà ngất trước ấy mới là chuyện lạ.”

Vốn còn đang định hỏi han sau khi nhìn thấy hai bên má của hắn đã bị nàng véo đến đỏ ửng nhưng khi nghe lời “dỗ dành” vừa sáng, vừa tối của hắn nàng ngay lập tức lại véo chặt hai bên má mặc cho vừa nó vốn đã đỏ ửng.

Cảnh tượng này bây giờ chẳng khác nào một đôi vợ chồng trẻ cả, thế nhưng mặc cho nàng có véo đến xoắn cả vào hắn cũng chẳng kêu lên một tiếng chỉ điềm nhiên nhìn nàng.

Sau khoảng chừng một phút nhìn hai má của hắn nàng bỗng cảm thấy hối hận nhưng khi nàng nhìn vào đôi mắt của hắn nó vẫn lặng yên điềm nhiên nhìn nàng, hắn chẳng có một lời trách móc, hắn cũng chẳng kêu môt tiếng đau đớn, tất cả những gì hắn làm đơn thuần chỉ là điềm nhiên nhìn nàng, chẳng vui, chẳng buồn, chẳng giận, chẳng hờn, chẳng thù, chẳng oán, chẳng ham muốn và chẳng sợ hãi, chẳng có một thứ gì ở trong đôi mắt của hắn cả, lại một lần nữa khi nàng nhìn vào đôi mắt đấy nàng lại cảm thấy bóng tối như đang nhìn nàng.

Một cảm giác hối hận được sinh ra, nàng lúc này nằm co ro lại như một đứa trẻ sợ bị trách tội, hắn thì không oán trách nhưng nàng lại tự trách mình.

Chương 169: Ánh Mắt