Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 170: Hương Đan

Chương 170: Hương Đan


Vòng tay qua người, ôm lấy thân thể mảnh khảnh xinh đẹp của nàng, hắn chẳng nói một lời gì cả đến cả oán trách cũng không chỉ lặng yên ôm lấy nàng nhắm mắt như thể là hắn đã ngủ.

Nhưng còn nàng thì ngược lại ban đầu thì nhu thuận nhưng được một lúc thì giãy dụa vòng tay qua vuốt ve đôi má đã bị nàng véo đến đỏ ửng của hắn khẽ nói:

“Có đau quá không, ta cũng không dùng lực quá mạnh, cũng tại chàng nếu đau thì tại sao không thể kêu lên được một tiếng.”

Đang ôm lấy thân thể mảnh khảnh xinh đẹp của nàng, hắn liền buông ra nắm lấy bàn tay xinh đẹp đang xoa xoa trên má hắn, chậm rãi nói:

“Có lẽ ta đã quen rồi nên không còn cảm nhận được nhiều nữa, còn nàng, nữ nhân thối, đang tự oán mình sao thành oán ta.”

Sắc mặt đang ỉu xìu Vĩnh Hoa nghe đến đấy thì lại một lần nữa không nín được mà khẽ cười, rồi đáp:

“Ta thích đấy, ngươi của bây giờ thì làm gì được ta, nam nhân thối.”

Nói xong nàng liền rút tay ra khỏi gò má của hắn, vươn tay với lấy đống quần áo đưa cho hắn rồi nói:

“Mau mặc vào đi lát nữa sẽ có y sĩ đến giúp nối tay nhớ đừng nói với họ về phần nhiệm vụ.”

Nghe vậy hắn từ tốn hỏi:

“Thế y sĩ đấy là nam hay là nữ?”

“Là nữ, thì sao?” Có chút trầm trầm ở trong giọng nàng khẽ nói.

“Là nữ thì thêm một người nữa ta vẫn cân được.” Với lời nói thì đầy châm trọc nhưng trong giọng nói thì vô cùng điềm tĩnh hắn hồi đáp.

Nhưng khi vừa trả lời xong hắn lại khẽ kêu lên một tiếng, dường như bị nắm phải thứ gì.

“Tên đại d·â·m tặc nhà ngươi có ta ở đây thì đừng có hòng.” Nhìn thẳng vào mắt hắn trong khi đang bóp một thứ gì đấy, cô gái nhỏ kiên quyết nói.

Thế nhưng tay hắn lúc này đã vòng qua người nàng, kéo nàng xát gần lại, điều này khiến cho nàng không thể chịu đựng nổi mà phải giãy dụa rồi khẽ kêu lên:

“Đừng có hòng tên đại d·â·m tặc c·hết tiệt, suốt đêm qua là chưa đủ à.”

Thế nhưng hắn thì giống như một con thú vậy nào có nghe những lời nàng nói, kéo nàng vào trong lòng, nhưng khi hắn đã kéo nàng đến vô cùng gần rồi thì hai tay nàng chống ngang ở ngực hắn, chặn lại không cho hắn kéo tiếp nữa rồi nhìn sâu vào trong ánh mắt của hắn rồi khẽ nói:

“Ta, ta là người có chút độc đoán đấy chàng, chàng có chịu được không?”

Nghe nàng nói chẳng hiểu sao hắn lại bật cười rồi nói:

“Ha, ha, độc đoán”

Chẳng biết hắn cười rồi nói như vậy là có ý nghĩa gì hay là có cái ẩn ý gì ở trong đấy nhưng khi nghe thấy hắn cười thế xong mặt nàng liện ngượng đến ửng đỏ.

Tay vẫn kiên quyết chống ở ngực, hai má phồng to, mặt ửng đỏ, kiên quyết nói:

“Chàng nói mau, nếu không đừng hòng.”

Nghe vậy hắn từ tốn đáp lại:

“Để xem đã.”

“Để xem cái gì?” Nàng nói, tay vẫn kiên quyết chống ở ngực.

Thấy vậy hắn vẫn điềm nhiên nhưng lập tức dựt mạnh nàng về, bỗng nàng khẽ kêu lên một tiếng, ghé vào tai cất lên những tiếng thì thầm:

“Để xem một mình nàng có đủ để thỏa mãn ta.”

Nghe vậy nàng bỗng lại bất cười, tay không chống ở ngực hắn nữa mà buông ra nhìn hắn rồi nói:

“Một mình ta là quá đủ để vắt kiệt tên đại d·â·m tặc nhà ngươi rồi.”

Lại một khoảng thời gian không xác định nữa trôi qua.

Hắn lại từ từ mở mắt tỉnh dậy, Vĩnh Hoa nàng có vẻ đã dậy trước, t·rần t·ruồng xinh đẹp thân thể của mỹ nữ đang đứng ở cạnh bàn, từ trong nhẫn không gian lấy ra một viên đan dược màu đỏ thẫm rồi đặt xuống đấy, thấy vậy hắn khẽ hỏi:

“Đấy là đan dược gì?”

Nghe vậy mỹ nữ xinh đẹp bỗng giật mình giống như là một cô gái nhỏ đang làm chuyện gì sai rồi bị người ta bắt được vậy, quay lại vỗ vào đùi hắn một cái rồi nhỏ nhẹ nói:

“Ngươi, chàng, tên đại d·â·m tặc, nếu dậy không thể chào nhau một cách bình thường hay sao.”

Nghe vậy hắn vẫn lặng yên không trả lời chỉ điềm nhiên quét qua khắp cơ thể nàng rồi nhìn sâu vào trong đôi mắt của người thiếu nữ ấy, thấy vậy mặt nàng bỗng lại đỏ ửng hai tay lập tức che ngực rồi nói:

“Ngươi, chàng, tên đại d·â·m tặc c·hết tiệt đừng có hòng, cứ thế này ngươi sẽ c·hết sớm cho mà xem.”

Nghe thế hắn chỉ khẽ cười rồi chỉ vào đan dược mà hỏi:

“Thế đây là đan dược gì?”

Cầm viên đan dược mà hắn đan chỉ lên trên tay nàng chậm rãi nói:

“Đây là Tán Hương đan do chính tay ta luyện đấy.”

“Tán Hương đan tác dụng ra sao?”

Nghe vậy nàng bỗng đặt viên đan dược xuống bàn thò tay vào chăn bóp một thứ gì đấy khiến cho hắn lại khẽ kêu lên một tiếng, nhìn hắn như thế trên mặt có chút đắc thắng nàng nói:

“Chàng không ngửi thấy mùi của những cái sản phẩm mà chàng làm ra ám khắp căn phòng rồi sao, nếu không dùng thứ này tý nữa y sĩ mà đến thì họ lại hiểu sang chuyện gì.”

Vươn tay ra khỏi chăn, nắm viên đan dược lên trong tay hắn khẽ ngửi.

Một mùi hương khá dịu, nhẹ, ập thẳng vào trong mũi của hắn, một mùi thơm dịu nhẹ giống hệt với mùi hương của nàng, quyến luyến một chút rồi cũng đặt viên đan dược xuống dưới bàn, hắn khẽ hỏi:

“Viên đan dược như này còn không? Nếu còn có thể cho ta xin một viên? Nếu không nàng có thể luyện?”

Nghe vậy nàng mỉm cười một nụ cười rất khoái trá, rất đắc thắng, rất thích thú nói:

“Làm sao, chàng đây là thích mùi hương của đan dược, hay là thích mùi hương của ta mà phải quyến luyến đến mức đi xin đan dược thế.”

Nghe vậy hắn từ tốn trả lời:

“Đan hương cùng với mùi hương của nàng là một vậy nàng nói xem ta rốt cuộc là ưa thích cái nào.”

Nghe hắn nói thế thì nàng khẽ cười rồi đáp lại:

“Hiện tại trong tay ta không còn viên đan dược nào như thế nhưng để lần sau ta sẽ luyện lại cho chàng.”

“Không cần đâu, đan hương bây giờ có thể không có những nữ …” Chưa nói hết câu hắn đã vươn tay ra khỏi chăn để tóm lấy nàng nhưng khi tóm tới nàng đã nhẹ nhàng né sang một hướng khác, có chút trẻ con trêu chọc đắc thắng mà nói:

“Đại d·â·m tặc lần này đừng có hòng, mau mặc y phục vào đi y sĩ sắp đến rồi.”

---------

Chú thích: Tán Hương đan, tên như ý nghĩa có công dụng tán đi, khử sạch mọi mùi hương ở trong một khoảng cách nhất định, đây là đan dược nhất phẩm, Tán Hương đan có hai công đoạn một là tán đi, khử sạch mọi mùi hương đang có ở trong phòng, trong hộp, hay bất kỳ nơi nào khác, nhưng phải trong một phạm vi nhất định, hai là nếu trong quá trình luyện đan nếu có bỏ thêm những loại dược thảo đặc biệt vào thì khi thành đan sau khi đã qua giai đoạn một là khử sạch mùi hương trong phòng nó sẽ phóng ra mùi hương của những cái dược thảo được thêm vào đấy.

Tán Hương đan là một đan dược khá phổ biến trên thị trường với chỉ mười viên linh thạch một viên nếu không tính những loại có dược thảo đặc biệt thêm vào, nếu có dược thảo thêm vào thì tùy vào chất lượng và giá cả của loại dược thảo đó mà giá trị của Tán Hương đan sẽ được nâng lên nhưng thường sẽ không quá một ngàn viên linh thạch.

---------

Khẽ cười rồi đưa chăn ra đứng lên, một thân thể t·rần t·ruồng được tôi luyện như được đúc thành nhưng lại kèm theo vô số vết sẹo kỷ niệm sau mỗi trận chiến, thấy hắn có hơi chút khó khăn trong việc mặc quần áo nàng chậm rãi bước tới khéo léo giúp đỡ hắn, áo mặc xong thì đến quần, quần mặc xong thì đeo gông, tuy nàng có hơi chút vụng về trong việc này nhưng sau khoảng năm phút hơi chật vật tý thì cuối cùng nàng cũng đã giúp hắn mặc xong.

Chương 170: Hương Đan