Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 171: Đau Đớn

Chương 171: Đau Đớn


“Được rồi đấy.” Sau khi chỉnh trang lại y phục cho hắn, kéo những chỗ đang nhăn thành phẳng nàng mỉm cười khẽ nói.

“Chàng cứ ngồi ở đây đợi đi ta đi xem nàng đến chưa đã.” Nói xong tự mặc lấy y phục cho mình, chỉnh tề thì hóa thành luồng khí tan biến đi mất.

Căn phòng giờ đây chỉ còn lại một mình hắn ngồi ở trên giường, mắt chậm rãi nhắm lại tọa thiền.

Lại một khoảng thời gian không xác định trôi qua, đôi mắt hắn từ từ mở, có vẻ như người đã đến rồi.

“Bao nhiêu lâu không gặp tỷ vẫn là phong cách đấy, mặc dù có nhẫn không gian nhưng lại vất vả mang một cái túi xách khác để đựng y cụ của mình.” Trong trẻo như tiên ca, du dương như tiếng đàn, giọng nói của Vĩnh Hoa ở ngoài cửa phòng giam hắn vang lên, không còn nữa sự nhỏ nhẹ hoặc có lẽ giờ sự nhỏ nhẹ chỉ dành cho riêng hắn.

Đáp lại tiếng Vĩnh Hoa là một giọng nói của nữ nhân khác, không du dương như tiếng đàn mà lại lạnh, vô tình, ấy vậy mà khi nói chuyện với nàng lại kèm theo một chút cá tính, nhưng có lẽ do thanh âm khá nhỏ nên nhiều câu nói ra còn không rõ chữ:

“Ta thích như nào thì kệ ta, mà bệnh nhân đâu, hơn nữa đã có chuyện gì mà đến cả sư phụ ngươi phải sang tận nơi gặp đường chủ để kéo ta đến thế?”

Cứ như thể hai người là bạn bè, nói chuyện với nhau chẳng có chút câu nệ gì cả, âm thanh của nữ nhân kia lại vang lên khi mà Vĩnh Hoa đang im lặng:

“Rốt cuộc là con cháu nhà ai hay là tật bệnh gì kinh khủng vậy? Nếu mà là tật bệnh kinh khủng vậy thì đã xác định là bệnh gì chưa, có tính truyền nhiễm không?”

“Ngươi cứ vào đi rồi biết.” Đáp lại những câu hỏi đấy Vĩnh Hoa nàng chỉ đơn giản nói một lời rồi từ từ mở cánh cửa phòng giam ra.

“BỊCH”

Khi cánh cửa mở ra, ánh sáng chiếu vào, nhìn thấy người nam nhân đang ngồi ở trên cái giường ấy, mắt nàng bỗng chợt chợn to, tay buông lỏng làm rơi cái túi “bịch” xuống dưới sàn, vội vàng lao tới phía người cậu thiếu niên ấy, sờ vào những vết thương, miệng liên tục lẩm bẩm:

“Những vết sẹo này, những vết thương này, những, những, những thứ này.”

Hắn có thể cảm nhận rõ hơi thở của nàng đang không còn đồng đều, không còn bình thường mà ngược lại nó đang thở rất gấp, hắn có thể nhìn thấy trong đôi mắt ấy sự kinh ngạc, hoảng sợ, lo lắng, … vô số những cảm xúc, nhưng cũng chẳng cần đến hơi thở và ánh mắt vì chỉ cần nghe giọng nói của nàng trước và sau khi nhìn thấy những vết thương trên người hắn là đã có sự khác biệt rồi, nàng như thể đã biến thành một con người khác khi nhìn thấy những vết thương này vậy.

Trái với sự kích động hiện có của nàng thì khi nàng đến gần hắn mới có thể quan sát được nàng một cách kỹ lưỡng và có vẻ như nàng là một người con gái khá xinh đẹp, tuy không thể so sánh cùng với Vĩnh Hoa và sư phụ của nàng nhưng nếu như được đặt lên bàn cân thì cũng không kém quá nhiều, với khuôn mặt mộc như thể là không quen trang điểm, kèm theo đó là nước da trắng cùng với mái tóc dài như thể là ít khi ra ngoài, nhưng bù lại thân thể nàng khá gọn gàng không phải nói là đẹp như được chăm sóc đầy đủ, khắp người bốc lên nồng nặc mùi thuốc dù đã được khử bớt những nếu ngửi thôi cũng phải thơm đến điếc cả mũi.

Nhìn hắn với đôi mắt có chút kích động nàng hỏi:

“Ngươi, ngươi có phải là đồ đệ của Nghiêm lão không, ngươi có phải là người đã xuất hiện ở trong mẩu báo kia không? Ngươi, ngươi có phải Tuấn Hào không?”

Đối diện với những câu hỏi liên tục được ập đến từ nàng hắn vẫn chỉ điềm nhiên chẳng nói gì lặng nhìn nàng, nhưng chẳng rõ là nàng đã nhận được câu trả lời hay chưa chỉ biết là khi ánh mắt chạm nhau nàng liền quay lại hướng về phía Vĩnh Hoa mắng nói:

“Ngươi có điên không, ngươi không đọc mẩu tin ấy à, hay là ngươi rồ rồi, từ khi nào những người phải chịu tội ở tầng một lại phải chịu tra tấn vậy, hơn nữa nếu có tra tấn thì làm sao mà được làm đến mức này.”

Chỉ tay vào những vết thương trên cơ thể hắn, vừa chỉ vừa nói:

“Những vết thương này, đây, đây, đây, chúng đều là những vết thương cũ đã từ lâu rồi, nhưng còn những vết thương này rõ ràng là vết thương mới, tay bị cắt cũng là vết thương mới, các ngươi bị điên hay sao mà lại tra tấn phạm nhân kiểu này, hơn nữa ngươi không đọc về vụ việc của nó hay sao, người với người, ngươi, ngươi, ngươi còn là người nữa hay không?”

Chẳng rõ vì sao, chẳng rõ hoàn toàn là thế nào, tự dưng nàng lại bị kích động liên tục mắng xối xả về phía của Vĩnh Hoa thế nhưng Vĩnh Hoa nàng vẫn điềm tĩnh sau khi nghe vị sư tỷ kia liên tục mắng mình thì chỉ điềm nhiên đáp:

“Dù sao đấy cũng không phải là bọn ta làm là hắn tự làm tự chịu.”

Đang trong cơn kích động nghe Vĩnh Hoa nàng nói vậy vị sư tỷ kia điên cuồng mắng nói:

“Tự làm tự chịu, tự làm tự chịu sao, có ai đi tự cắt tay của mình đi không, mà kể cả có hiện tại đao kiếm thì không có, tay thì bị xích chân thì bị còng, năng lượng thì không thể dùng được, tay sao có thể tự cắt?”

Mặc cho vị sư tỷ kia đang vô cùng kích động, Vĩnh Hoa nàng cũng chỉ đứng đấy khoanh tay, vai tựa vào cửa điềm nhiên nhìn nàng mà nói:

“Tỷ vẫn không thể bỏ được lòng thương người nhỉ, cứ thấy cảnh khổ là lại xúc động sao, mấy năm trước sự tình có lẽ tỷ vẫn chưa quên chứ.”

“Ngươi, ta.” Nghe vậy chỉ có thể nói được hai tiếng “ngươi” “ta” rồi vị sư tỷ đó buồn hẳn muốn nói lại thôi, muốn nói mà chẳng thể nói nữa, sau một lúc im lặng vị sư tỷ đó lại cất tiếng:

“Dù sao ta cũng báo việc này cho đường chủ, hơn nữa cũng sẽ báo luôn cho cả sư phụ của ngươi nữa nếu người chưa biết.” Nói xong nàng liền quay lưng lại với Vĩnh Hoa hướng về phía hắn, còn Vĩnh Hoa nàng vẫn chỉ im lặng mà chẳng nói gì.

Rốt cuộc là câu chuyện ra sao, hay là sự kiện gì đã diễn ra mấy năm trước mà lại có thể khiến cho một người đang từ kích động hóa thành buồn bã?

Nhìn thẳng vào trong đôi mắt của hắn, dịu dàng nâng đôi bàn tay nay chỉ còn có ba ngón của hắn lên, nàng hỏi:

“Ta có đan dược có thể khiến cho hai ngón tay đã mất của sư đệ ngươi lành lại nhưng vấn đề là cơn đau, sư đệ ngươi có thể chịu đau để hai ngón tay có thể hồi phục lại không, nếu không được thì đừng ngại cứ mạnh dạn nói với ta, ta, ta sẽ tìm cách khác.”

Nghe vậy hắn chỉ gật đầu mà chẳng nói gì, thấy thế có chút hơi do dự, nhìn hắn một lần rồi từ trong nhẫn không gian lấy ra một viên đan dược màu trắng như tuyết nói:

“Đây là đan dược ta mới luyện thành, nó có thể khiến cho hai ngón tay đã mất của sư đệ ngươi hồi phục nhưng ta đã nói nó sẽ mang lại cơn đau rất lớn ngươi có chắc là chịu được hay không?”

Từ xa đứng nhìn, thấy viên đan dược trong tay của vị sư tỷ kia, Vĩnh Hoa nàng ngạc nhiên thậm chí là sửng sốt nói:

“Đan dược ấy, không được sư đệ ngươi đừng ăn.”

Nhưng lời nói đã muộn vì khi nàng vừa nói xong còn chưa kịp cản thì Minh Triết hắn đã cầm đan dược lên và nuốt xuống bụng rồi.

Bỗng sau khi hắn nuốt xuống cả người hắn bỗng giật giật lên như có một dòng điện chạy qua, Vĩnh Hoa nàng vốn còn muốn cản nhưng sau khi nhìn thấy hắn nuốt viên đan dược ấy xuống cũng chỉ có thể khoanh tay đứng lặng, hắn có thể nhìn rõ nó sự lo lắng trong đôi mắt của nàng, sau khoảng một phút dường như không có việc gì diễn ra cả thì cả người hắn bỗng giật giật lên một lần nữa, rồi sau đó cả người hắn bỗng giật liên tục, tay chân run lẩy bẩy, mắt trợn mở to, mới nữa phút đầu thì hắn còn chịu được nhưng dường như càng về sau cơn đau lại càng tăng thêm nữa khiến cho hắn không thể chịu nổi nữa mà thét lên trong đau đớn.

Chương 171: Đau Đớn