Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 172: Nôn Máu
Hai ngón tay chậm rãi được mọc ra nhưng hắn thì đau đến mức run lẩy bẩy, cả người run lên bần bật, mắt trợn mở to, nước mắt, nước mũi, nước miếng giàn giụa, thét vang um trời.
Nhưng khi đã trải nghiệm qua nỗi đau, tất cả sẽ quen dần với nỗi đau, đối với một kẻ như hắn cũng chẳng phải ngoại lệ, sau nửa phút gào thét hắn ngậm được miệng lại, hai hàm cắn chặt, trợn trừng mắt, hơi thở liên tục ra vô cả người đang cố để bình tĩnh lại.
Nhìn thấy cảnh này vị sư tỷ kia đang từ lo lắng cũng phải ngạc nhiên giật mình, nàng biết con người sẽ quen dần với nỗi đau thôi nhưng để quen nhanh như thế này cũng được gọi là một kỷ lục đối với nàng.
Sau khoảng năm phút phải chịu đựng sự giày vò trong đau đớn hai ngón tay đã bị hắn ăn mất giờ đã hồi phục lại như mới, trắng muốt như ngọc, đẹp như được đúc, hoàn mỹ không có một vết sẹo, ở chung với ba ngón tay kia chẳng khác nào là hạc giữa bầy gà.
“Rồi giờ nằm xuống đi để ta tẩy sẹo đi cho.” Sau khi thấy hai ngón tay của hắn giờ đã được hồi phục, nhìn đang thở dốc Minh Triết, sự so lắng trong đôi mắt đã biến mất mà có chút vui vẻ nói.
Nghe vậy đang ngồi thở dốc, ngắm nhìn đôi bàn tay nay đã còn đủ năm ngón hắn chậm rãi hít thở đề bình tĩnh lại rồi điềm nhiên nói:
“Mỗi vết sẹo dù sao cũng là một câu chuyện, hơn nữa tông ta cũng chẳng có luật nên ta cũng chẳng muốn tẩy đi cho lắm, mong sư tỷ thông cảm.”
Thế nhưng nàng dường như chẳng để tâm tới những gì hắn nói từ trong nhẫn không gian lấy ra một lọ thuốc rồi sau đó đổ ra tay chuẩn bị bôi lên người hắn, thấy vậy hắn bắt lấy cổ tay nàng, nhìn thẳng vào trong đôi mắt ấy rồi chậm rãi nói:
“Nếu sư tỷ đã kiên quyết như vậy thì hãy để cho ta tự làm, dù sao ta cũng với tỷ nhiều chỗ không tiện.”
Nghe hắn nói vậy dường như nàng bỗng ý thức được việc gì đó, xấu hổ rút tay lại, đưa cho hắn bình thuốc rồi nói:
“Đệ nói phải.”
Xong việc đang định quay đi chẳng hiểu nàng nghĩ thế nào quay lại dùng tay bôi lên ngực hắn số thuốc đã bị nàng đổ ra đấy, hắn cũng chẳng phản kháng chỉ lặng nhìn, bôi xong nàng mới quay lưng rời đi.
Chậm rãi bước về hướng Vĩnh Hoa đang đứng, chìa tay ra nói:
“Tay của hắn đâu, ta biết là ngươi cầm nó, mau đem ra đây để ta đi bảo dưỡng.”
Từ trong nhẫn không gian lấy ra một cái hộp đen, nhìn vị sư tỷ Vĩnh Hoa nàng chậm rãi nói:
“Không cần phải đi bảo dưỡng nữa, tỷ nối luôn đi, vì ta đã làm rồi.”
Cầm lấy cái hộp đen nàng liền cất luôn vào trong nhẫn không gian nhìn Vĩnh Hoa kiên quyết nói:
“Không, ngươi rõ ràng đã cắt tay của hắn mà lại còn nói bảo dưỡng, ngày mai ta sẽ quay lại.”
Nói xong nàng liền quay lưng bỏ đi luôn, mà chẳng nói thêm một lời nào nữa.
Lại một khoảng thời gian nữa trôi qua.
Hắn lại chậm rãi mở mắt, thấy trên người toàn bộ y phục đã biến mất, Vĩnh Hoa thì đang ngồi đọc xong ở đầu giường, thấy hắn đã tỉnh nàng liền nói:
“Chàng dậy rồi à.”
Toàn thân đau nhức không thể di chuyển được, cố gắng lắm cái cổ mới khẽ động nhẹ nhàng gật rồi nói:
“Ta đã ngủ bao lâu rồi?”
“Chàng.” Nghe vậy đặt cuốn sách xuống cái tủ đầu giường chậm rãi tiến tới chỗ hắn tay cầm bình dược thuốc nói:
“Kể từ sau khi vị sư tỷ kia đi chàng đã ngất, có lẽ là tác dụng phụ của thuốc, đến bây giờ mới tỉnh, ta vốn còn tưởng chàng ngủ đùa thôi nên mới tháo hết y phục của chàng xuống để bôi thuốc, nào ngờ chàng ngủ thật thế nên thôi thuốc thì đằng nào cũng bôi còn y phục thì đằng nào cũng tháo cứ đợi chàng tỉnh dậy rồi bôi cũng được.”
Nghe vậy chẳng biết vì sao hắn lại cất tiếng nói:
“Cảm ơn nàng.”
Thấy thế nhếch môi cười tỏ vẻ biết như không biết hỏi lại:
“Cảm ơn ta, chàng cảm ơn cái gì?”
“Vì đã dùng khí cố định thân thể ta, nếu không ta có lẽ đã không thể ngủ nổi.” Thấy nàng có chút trẻ con như thế nhưng hắn vẫn chỉ điềm nhiên trả lời.
“Vậy sao, sao chàng biết?” Quỳ ở bên người hắn mỉm cười có chút trẻ con Vĩnh Hoa nàng nói.
“Tinh tế.” Nghe nàng nói vậy hắn cũng chỉ nhẹ nhàng đáp hai chữ rồi thôi.
Nhưng khi nàng đang định trêu ghẹo hắn thêm một chút nữa, miệng hắn bỗng nôn ra cả một đống máu, máu dính ra ga, ra giường, hơn nữa do đầu còn không thể cử động được nên nó còn dính cả ra mặt.
Miệng liên tục nôn máu không ngừng nghỉ, nhìn hắn như vậy nàng đang từ vui thành có chút hoảng rồi, máu cứ liên tục nôn không ngừng chẳng có giấu hiện ngừng nghỉ, chảy ra khắp giường, lênh láng mặt sàn, nàng đinh xoay người hắn lại để kiểm tra thì bị bàn tay run run của hắn ngăn lại, tay kết ấn, máu ngưng, nhưng mặt mày xanh xao, hốc hác, nhìn hắn như thế nàng sắp khóc đến nơi rồi, khóc vì lo lắng, khóc vì sợ hãi, khóc vì bất lực, chẳng có thể làm điều gì mà chỉ có thể hỏi:
“Chàng có sao không? Có nói được không? Chàng thế nào rồi? Ta, ta sẽ gọi y sĩ họ chuẩn bị đến rồi.”
Tay run run ngăn nàng lại, mỉm cười mà nói:
“Không sao, không sao, chỉ là có chút vấn đề nhưng giờ mọi chuyện đã ổn, nàng không cần phải phí sức quá nhiều làm gì, nàng đã vất vả rồi.”
Nói xong hắn lại mỉm cười với một cái miệng dính đầy máu tươi cố biểu hiện ra là mình vẫn ổn, thế nhưng nàng lại không chịu mà nói:
“Không được chúng ta sẽ đến chỗ y sĩ ngay, ta sẽ lập tức đưa chàng đến.”
Nói xong nàng liền bắt lấy cổ tay hắn, còn hắn thì ngược lại kiên quyết nói:
“Không cần …”
Nói đến đây hắn lại nôn ra một ngụm lớn máu dính đầy lên người nàng, nhìn hắn như thế khiến cho nàng hoảng sợ đến phát khóc, thế nhưng một cơn gió thổi qua cánh cửa phòng liền mở, Nghiêm lão chậm rãi bước vào, tay cầm hồ lô tu một ngụm rượu, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng như thể Nghiêm lão hắn mỉm cười búng tay một cái toàn bộ máu vương vãi khắp mọi nơi trong căn phòng này đều biến mất, bỏ qua Vĩnh Hoa chạm nhẹ tay vào vùng bụng của Minh Triết hắn, rồi mỉm cười mà nói:
“Đồ đệ ngoan ngủ đi.”
Đã không còn có thể n·ôn m·ửa nữa, mắt dần nhíu lại, ngã bịch xuống dường nhưng vẫn cố giữ một ít sự thanh tỉnh.
Nhìn thấy Minh Triết hắn đã ngã xuống, Nghiêm lão hắn mỉm cười quay sang phía Vĩnh Hoa mà nói:
“Tiểu cô nương, không biết là trong tay của cô nương có còn Bổ Huyết Đan không, nếu còn có thể cho lão phu mượn một viên để cứu tên đồ đệ ngốc này được không?”
“Có có.” Mắt đang rươm rướm lệ Vĩnh Hoa, nghe Nghiêm lão hỏi như thế thì lập tức nói rồi từ trong nhẫn không gian lấy ra một viên đan dược đỏ như máu người.
“Cảm ơn cô bé.” Cầm lấy viên đan dược trong tay nói một tiếng cảm ơn, rồi tự tay đút vào miệng của đang gục ở trên giường Minh Triết, nhẹ nhàng đỡ hắn dậy sau khi đan dược được đưa vào miệng đổ lấy một chút rượu từ trong bình hồ lô để cho hắn nuốt trôi, sau khi đan dược đã hoàn toàn được nuốt xuống Nghiêm lão mới yên tâm đặt hắn xuống.
Hoảng loạn, sợ hãi, không biết phải làm gì nên không muốn phá bĩnh vì sợ hắn có thể bị làm sao, lúc này sau khi thấy hắn đã được đặt xuống Vĩnh Hoa nàng mới cất tiếng hỏi:
“Tiền bối không biết hắn có bị làm sao không, có cần …”
Ngay khi nàng định nói tiếp thì Nghiêm lão đã cắt ngang nói:
“Tiểu cô nương không cần phải lo lắng quá, sự tình ngày hôm nay diễn ra chẳng qua là do tiểu tử này gấp gáp quá mà thôi.”
Tu thêm một ngụm rượu nữa hắn nói tiếp:
“Mà cũng là lỗi do lão phu một lần, sau khi thu đồ thấy hắn tu luyện khắc khổ, không quản gian khó, ngày đêm không nghỉ, nên ta mới truyền cho hắn một pháp tu hành thích hợp nhưng có lẽ là do tiểu tử này hắn kiên trì quá, hắn liều mạng quá, nên giờ mới bị như này thôi, không có vấn đề gì đâu, ăn đan dược rồi ngủ một giấc là khỏe, nhưng nếu cô nương muốn giúp hi vọng có thể khuyên hắn đừng quá liều mạng.”
Nói xong câu đấy hắn liền biến mất, đang nằm trên giường cố gắng giữ lấy sự thanh tỉnh Minh Triết hắn nghe vậy chỉ có thể nói được trong đầu một vài chữ:
“Hắn … biết … nói … dối.”
Rồi sau đó là chính thức ngất đi.