Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 173: Giả Dối
Lại một thời gian rất dài trôi qua.
Đôi mắt chầm chậm mở, hắn từ từ tỉnh dậy, có vẻ như hắn đã có một giấc ngủ rất dài, toàn thân càng thêm đau nhức nếu so sánh với lúc trước, cố động não suy nghĩ thì một cơn đau đầu kinh khủng ập tới.
Lắng tai nghe tiếng khóc thút tha thút thít của nữ nhân ở rất gần, hình như hắn đã nghe thấy âm thanh này ở đâu rồi thì phải, hình ảnh trong giấc mơ bỗng ập tới kèm theo cơn đau như muốn xé toạc đầu hắn, hai tay rất muốn ôm lấy đầu nhưng lúc này toàn thân vô lực, cố hết lên một tiếng nhưng cũng chỉ như những thở “ào”.
Nghe thấy âm thanh đấy tiếng khóc dừng lại, Vĩnh Hoa chậm chậm tới bên nhìn hắn lo lắng rồi nói:
“Chàng có sao không? Có chỗ nào không ổn không?”
Nhìn đôi mắt nay đã ướt thẫm lệ, cùng với khuôn mặt đỏ ửng vì đã khóc quá nhiều hắn cũng chỉ điềm nhiên chẳng nói gì, mắt đối mắt, mặt đối mặt, Vĩnh Hoa nàng đã nín khóc, hai người cứ lặng yên nhìn nhau một lúc lâu thì nàng mới cất tiếng, trên mặt có chút đượm buồn, xưng hô cũng thay đổi nói:
“Ta nghĩ là chúng ta nên dừng lại, quãng thời gian qua là một quãng thời gian đẹp, nhưng ta mong sư đệ thông cảm vì ta đã trải qua quá nhiều rồi, thứ mất cũng nhiều, bằng hữu có, sư đệ có, sư muội có, sư huynh có, sư tỷ có, thậm chí là cả người yêu cũng có.”
Ngập ngừng một chút, nghẹn ngào trong giọng nói, cố ngăn nước mắt chảy trên gương mặt xinh đẹp ấy, tay nắm chặt để cố giữ bình tĩnh nàng tiếp tục nói:
“Có thể là ta không hợp với thế giới này, nhưng thực sự dù có trải qua bao nhiêu lần ta cũng không quen nổi với mất mát, ta thực sự chẳng thể quen nổi.”
Nói đến đây nàng lại chẳng thể kìm nổi nước mắt mà bật khóc, thế nhưng lại cố nắm chặt bàn tay để ngăn cho nước mắt chảy cố nói tiếp:
“Thực sự ta chẳng thể tưởng tượng nổi cái ngày mà tất cả những gì còn lại của ngươi chỉ là một cái xác hay là một tờ giấy báo tử, ta thực chẳng thể tưởng tượng nổi.”
Nước mắt cứ thế trào ra sau câu nói như là đê vỡ cho dù nàng có kiềm chế đến mức nào cũng không kiềm được, phải được mấy phút sau tay nắm chặt cố hết sức nước mắt mới vơi bớt nàng nói tiếp:
“Nên xin ngươi sư đệ hãy để cho ta rời đi, ngươi còn trẻ còn nhiều thứ, ngươi có thể gặp được nhiều người khác nữa nên ta xin ngươi hãy để cho ta rời đi, ta thực sự xin lỗi.”
Nói xong nàng chẳng thể kìm nén nổi nữa mà bật khóc như một đứa trẻ, càng khóc thì lại càng xinh đẹp, càng khóc thì lại càng đáng thương.
Thương thay nữ nhân đẹp,
Sao gặp cảnh sầu bi.
Tình đẹp nay lỡ diệt,
Chẳng lẽ, thật chia ly?
Thấy vậy hắn vẫn chẳng làm gì cả điềm nhiên lặng nhìn nàng, sau khoảng chừng một đến hai phút hắn mới chậm chậm ngồi dậy mặc cho cơn đau đớn đang giày xéo khắp cơ thể hắn vẫn cố gắng ôm lấy nàng.
Nhìn thấy hắn ôm nàng không muốn tránh, được hắn ôm vào lòng nàng cũng chẳng nỡ buông tay, lúc này nàng chẳng biết làm gì cả chỉ biết khóc, mắt nhòe, lệ tuôn, ướt mất hàng.
Nghe trong gió có tiếng xương bị gãy, ngay bên tai có tiếng thịt rách toang, nàng càng thêm hoảng loạn cùng sợ hãi, chẳng thể nghĩ thông để có thể làm gì, hắn càng ôm nàng chặt tiếng xương gẫy càng to, tiếng thịt rách càng thêm lớn, muốn đẩy hắn ra nhưng sợ sẽ làm hắn đau, chỉ có thể mặc hắn ôm nàng trong đau đớn, ngoài khóc ra thì biết làm gì đây.
Ôm nàng thật chặt hết sức mình có thể, thì thầm vào tai nàng khẽ nói:
“Thật sự xin lỗi về mọi chuyện, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của ta, đều đã làm nàng phải lo lắng rồi.”
“Nếu nàng muốn rời đi thì cứ làm theo ý nàng, dù sao ta của bây giờ dù có muốn cũng chẳng thể giữ được nàng lại, ôm được nàng vào lòng bây giờ có lẽ cũng đã hết sức rồi.”
“Nhưng mọi chuyện đều đáng có một lời giải thích, nhưng chung quy mọi việc đều là lỗi tại ta, tại ta của hiện tại quá yếu, tại ta của hiện tại quá nhỏ bé, nên mới phải cố gắng nhiều, cũng tại ta của hiện tại quá yếu nên trong cái ngày mưa ấy cha mẹ mới bị g·iết, tại ta của hiện tại quá nhỏ bé nên chẳng thể nào mà đứng cùng hàng với nàng được, chứ đừng nói là bảo vệ hay là níu giữ, tất cả đều là tại ta nàng chẳng có một lỗi lầm gì cả, thật sự là xin lỗi nàng, thật sự là xin lỗi nàng.”
Vừa nói tiếng xương gẫy càng thêm lớn, tiếng thịt rách càng thêm nhiều, nghe thấy những tiếng đấy nàng đã hoảng loạn rồi, nàng đã sợ hãi, nàng lo lắng, nhưng nàng chẳng thể nghĩ xem có thể làm được gì bây giờ, tay cũng không dám chạm vì sợ hắn đau, người hắn sau câu nói đấy dần dần trượt rồi ngã xuống giường, nhìn hắn như vậy nàng chỉ biết khóc, ôm hắn rồi khóc.
“ĐỪNG, ĐỪNG, ĐỪNG MÀ, TA XIN CHÀNG, TA XIN CHÀNGGGGGGGGG.” Ôm lấy cái xác của hắn van xin, gào khóc nói.
Xinh đẹp mỹ nhân càng khóc càng thêm mỹ lệ, ai ai cũng muốn nhìn nàng nhưng nếu nhìn rồi thì đều phải thương thay.
Thế nhưng khi nàng đang khóc, giọng nói của hắn vang lên bên tai nàng:
“Mặc dù ta không muốn nàng khóc, nhưng nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng bây giờ làm ta lưỡng lự.”
Đang khóc nghe vậy liền thả hắn ra ngạc nhiên nói:
“Chàng, chàng không c·hết?”
“Đúng vậy sao ta có thể c·hết được.” Hắn nghe vậy điềm nhiên đáp, chậm rãi ngồi dậy rồi nói tiếp:
“Dẫu sao ta cũng có chút tò mò về Kính Lưu Hình thế nên ban nãy khi nàng khóc trong lúc im lặng ta đã mượn để nghịch thử, cũng may là nó khá dễ dùng và trong này có sẵn tiếng xương nát, thịt rách nên ta chỉ cần bật đến những đoạn đấy rồi lặp đi lặp lại là được, tiếng càng to, cường độ càng nhiều chẳng phải là vô cùng kịch tính sao.”
Nghe vậy Vĩnh Hoa nàng đang từ ngạc nhiên chuyển sang vui mừng đôi mắt ướt lệ lao tới định ôm hắn nhưng bị hắn ngăn lại nói:
“Cứ từ từ đã, đợi ta nằm xuống rồi tính sau.” Thấy thế trong đôi mắt của nàng bỗng sinh ra một chút nghi ngờ.
Còn hắn, sau khi nói xong lại chậm rãi nằm úp xuống giường rồi từ tốn nói:
“Nàng có thể giúp đỡ ta xoa thuốc được không?”
Gạt đi những giọt nước mắt, có chút trẻ con Vĩnh Hoa nói:
“Tên nam nhân thối giả c·hết khốn nạn.”
Nghe vậy hiếm thấy nở ra một nụ cười hướng tới nàng đáp lại:
“Cũng giống như nàng thôi, nữ nhân mưu hiểm.”
“Mưu hiểm, ha, ha.” Nghe thấy thế nàng bỗng bật cười rồi nói, nhưng sau đó chẳng biết lại nhớ lại thứ gì nhìn thấy nụ cười của hắn phồng mồm trợn má trẻ con đáp lại:
“Chàng, chàng, tên nam nhân thối c·hết tiệt, đừng có mơ mà ta đi làm cho chàng.”
Tuy miêng lưỡi thì độc ác nói thế, thế nhưng nàng vẫn đổ thuốc ra bàn tay chậm rãi xoa đều trên lưng hắn, thường dừng lại ở một điểm mỗi khi xoa dường như nàng đang kiểm tra hay làm gì đấy nhưng mỗi khi như thế trong ánh mắt của nàng không giấu nổi sự nghi hoặc.
Hắn chỉ nằm im chậm rãi tận hưởng, còn nàng thì đang liên tục do thám, mượn cớ là đắp thuốc, nhưng tay như con rắn luồn khắp cơ thể, vai, lưng, cổ, chân, tay, đầu, … thậm chí là những chỗ đặc thù nhất nàng cũng đều kiểm tra nhưng sau khi kiểm tra xong mọi chỗ sự nghi hoặc trong ánh mắt nàng lại càng tăng thêm, dường như hắn đang cố giấu gì đấy là những điều nàng nghĩ, nhưng mỗi khi nàng nhìn vào gương mặt hưởng thụ sau cơn mưa của hắn thì nàng chẳng thể hiểu nổi là hắn đã giấu kiểu gì, sau khi bôi thuốc xong nàng khéo hỏi:
“Nam nhân thối, tối nay chàng liệu có muốn không?”
Nhưng đáp lại câu trả lời đấy của nàng chỉ là nụ cười trừ hiếm có cùng cái lắc đầu và lịch hẹn ngày mai.