Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 174: Oán
Khi nàng đang mát xa vai cho hắn, không gian nơi đây thật yên lặng và bình dị, chẳng biết có phải do nàng hay không, nằm trên giường tận hưởng với hai đôi mắt đã nhắm chặt Minh Triết, thấy hắn như vậy chẳng biết vì sao thiếu nữ nhếch môi khẽ cười, đang bóp vai nhoáy mạnh một cái khiến cho hắn đang từ cơn phê phải bật ngửa, giật mình.
Nhìn nàng thiếu nữ xinh đẹp với đối mắt đỏ hoen vì khóc quá nhiều hắn mỉm cười, muốn ngồi dậy nhưng chẳng biết tại sao lại thôi, nằm úp xuống giường tận hưởng tiếp, khẽ hỏi:
“Mà nàng có thể nói cho ta biết về vị sư tỷ kia được không?”
Trong đôi mắt của người thiếu nữ sau khi thấy cảnh ban nãy lại sinh thêm một chút nghi ngờ, nhưng sau khi nghe hắn nói lại nhếch môi mỉm cười, hai tay bóp vai tiếp tục xoa bóp lấy đôi vai của hắn mà nói:
“Làm sao, chàng có hứng thú với tỷ ấy à?”
“Ừm, thân quen với nàng, hứng thú là điều không thể tránh khỏi.” Tiếp tục nằm úp trên giường tận hưởng Minh Triết hắn nghe vậy thì nói.
Bật cười thành tiếng nhưng sau đó cố nín lại, tay bóp bắt đầu mạnh lên khiến cho đang nằm úp trên giường tận hưởng Minh Triết hắn khẽ kêu lên một tiếng, nghe thấy hắn kêu xong thì lại nhếch môi khẽ cười rồi nói:
“Nàng tên Vạn Ly, có lẽ là ta với nàng ấy có duyên với nhau từ kiếp trước, chàng có tin vào duyên số không?”
Tuy hỏi là vậy nhưng nàng cũng chẳng để cho hắn trả lời mà chậm rãi nói tiếp:
“Ta với nàng ấy cùng sinh cùng một ngày, một tháng, một năm, gia nhập tông môn cùng một thời điểm, khảo nghiệm tư chất thì có tư chất ngang nhau, ngay đầu tiên đi học thì được xếp chung một bàn, tấn thăng Hoàng Cơ cũng cùng một thời điểm, nhiệm vụ nào cũng được sắp xếp chung với nhau, trùng hợp như thế câu chuyện không quen nhau được mới khó, thế nhưng đáng tiếc mặc dù người ta đánh giá tài năng của ta với nàng ấy là như nhau nhưng sau khi lên Hoàng Cơ nàng ấy lại tập trung vào đan dược, chữa bệnh, cứu người, … còn ta thì ngược lại tập trung vào tu luyện, luyện đan, luyện độc, luyện pháp, … dần dà cũng bởi vì thế mà ta đã bỏ xa nàng trong khoản tu vi cùng thuật pháp, ấy thế mà ta chưa bao giờ thấy nàng hối hận vì việc đấy cả, thật …”
Nói đến đây chẳng biết vì sao nàng muốn nói điều gì lại thôi chỉ nói được một chữ “thật” rồi lại im lặng, thấy thế hắn cũng chẳng hỏi tiếp về việc đấy mà đảo hướng sang vấn đề khác hỏi:
“Thế còn, mấy năm trước đã xảy ra chuyện gì?”
Đang xoa bóp vai cho hắn nàng đột nhiên khựng lại một lúc, rồi sau đó mới tiếp tục xoa bóp rồi nói:
“Nàng ấy thực chất là một người tốt, rất tốt là đằng khác, nếu có điểm gì khiến ta với nàng ấy khác biệt có lẽ là điều này, ta thực sự không quá tốt mà cũng chẳng quá xấu còn nàng ấy thì ngược lại, tuy nàng ấy chẳng bao giờ nói cũng chẳng bao giờ thừa nhận nhưng ngay từ những ngày đầu mới làm quen ta đã nhìn thấy được con người của nàng ấy rồi, đi đứng cẩn thận để tránh dẫm phải kiến, luôn ngó nghiêng xung quanh để tránh làm thương người, ta còn nhớ đã có lần khi chúng ta còn nhỏ trong một chuyến trốn vào rừng lén đi chơi nàng gặp phải một con thỏ b·ị t·hương, nhiều người xúm vào muốn cứu nhưng khuyên bỏ vì khoảng cách từ chỗ đấy đến dược đường xa quá không thể chạy về ngay được hơn nữa có một vài người sợ sau khi ôm thứ này về trưởng bối sẽ rầy la, nhưng nàng thì ngược lại kiên quyết phản đối, mặc cho máu dính đầy áo đẹp, mặc cho chạy nhanh đường xa dễ té ngã, nàng vẫn kiên quyết ôm bằng được con thỏ trở về.”
“Sau lần đó trở về chúng ta đều bị trưởng bối rầy la, thậm chí một số người còn căm ghét nàng vì đã khiến cho bọn họ bị như vậy, nhưng nàng không quản, nàng chẳng để tâm đến điều đấy, họ nói gì kệ họ, điều duy nhất mà nàng quan tâm lúc đấy có lẽ là mạng sống của con thỏ, c·ấp c·ứu kịp thời con thỏ được khỏe mạnh, tiên đan diệu dược giúp cho nó sống lâu, sau khi thỏ con đã bình phục, nàng cũng không giam giữ nó mà trả về thiên nhiên, đi cùng với nàng, nhìn chính tay nàng thả con thỏ rời đi ta nghĩ nàng lúc đấy thật ngầu thế nên hai chúng ta thân nhau từ đấy, thật trẻ con, nhưng nàng thì rất tốt, rất rất tốt, nhưng …”
“Nhưng” Nói đến đây thì lại như lần trước nàng lại ngừng lại nhưng lần này trầm ngâm một chút nàng lại nói tiếp:
“Nhưng tất cả mọi thứ đã thay đổi sau khi sự kiện mấy năm trước diễn ra.”
Toàn bộ mặt sau, sau khi được thuốc đắp lên nhiều vết sẹo đã được làm mờ đi, thậm chí nhiều chỗ còn biến mất, để lộ ra một cái lưng trắng như ngọc thạch, đẹp như được đúc thành, mỉm cười nhìn xuống cái lưng, đổ thêm một chút dầu xoa bóp lên tay, tiếp tục xoa bóp cho hắn rồi nói:
“Mặc dù mấy năm đã trôi qua nhưng ta vẫn còn nhớ như in cái ngày hôm đấy, ta cùng với nàng hai người bằng hữu suốt ngày luôn cuốn lấy nhau được phân thành một cặp xếp chung với một nhóm ba người nữ tử nữa thì tạo thành nhóm năm người, ta vẫn còn nhớ đội trưởng là một vị sư tỷ vô cùng đáng kính và được nhiều người mến mộ.”
“Năm người nữ tử bí mật hành động thi hành nhiệm vụ, ta còn nhớ năm đó gió thu khẽ thổi, chỉ dám trốn trong rừng, không dám lộ mặt, lửa cũng không dám đốt, thức ăn thì nhạt toẹt vì đa phần đều là lương khô đã được chuẩn bị sẵn, nếu không thích thì cũng có thể ăn Ích Cốc đan cho đỡ đói cũng được.”
“Mọi thứ đều bình ổn chẳng quá vui, cũng chẳng quá buồn, mọi người vẫn thông qua truyền âm kể những câu chuyện cho nhau nghe, vui buồn, tiếc hận, yêu đương trai gái, nam nữ tình trường, tu hành, học tập, … mọi thứ đều bình thường chẳng có gì là bất thường cả, thế nhưng đấy là khi bi kịch chưa tới.”
“Một hôm trong một chuyến hành quân, nàng ấy tìm thấy được trong một cái bụi rậm một người đàn ông trọng thương b·ất t·ỉnh, với kinh nghiệm của mình vị sư tỷ kia có vẻ như đã đánh hơi được điều gì đấy nên mới bảo bỏ đi và những người còn lại trong nhóm bao gồm cả ta cũng vậy, thế nhưng chàng cũng biết rồi đấy, nàng ấy ương ngạnh, càng nói càng mặc kệ, càng khuyên càng không nghe, nhất nhất quyết quyết phải cứu người cho bằng được, hết cách chúng ta cũng chẳng nói nổi đành phải chiều nàng nghỉ chân ở đây cho nàng cứu chữa.”
“Ba ngày ba đêm miệt mài vất vả, ba ngày ba đêm không ăn không nghỉ cuối cùng nàng cũng đã kéo người đàn ông đấy từ cõi c·hết trở về, thế nhưng, …”
Nói đến đấy trong giọng nói của Vĩnh Hoa nàng bắt đầu trầm xuống, buồn lại, trầm ngâm một lúc chẳng biết nghĩ gì, sau khoảng nửa phút mới cất lên tiếng nói:
“Thế nhưng đây mới là lúc mà bi kịch bắt đầu, người đàn ông đó sau khi được cứu dậy thì đã một chưởng vỗ c·hết vị sư tỷ kia, linh cảm không ổn ta liền ôm nàng bỏ chạy, hai người kia cũng hiểu ý cản đường, tận mắt chứng kiến cảnh hai người kia bị moi tim móc họng g·iết c·hết, nàng cũng vì thế mà ít cười, còn người đàn ông kia sau khi g·iết hai vị sư tỷ rồi đuổi theo bọn ta đến một đoạn thì không đuổi nữa chẳng rõ vì sao mà quay đầu, nhưng ta cũng không dám khinh xuất chạy về trong tông không phút ngơi nghỉ, sau khi báo lại cho các trưởng bối biết thì ba ngày sau người đàn ông kia đã bị cao thủ trong tông vây công vỗ c·hết, còn nàng, còn nàng …”
“Sau lần đó nàng đã tự oán trách bản thân, nhốt mình lại trong những căn phòng, ít đi giao du với mọi người, đến cả ta nếu không đến thăm có lẽ sẽ chẳng còn bao giờ gặp mặt, những nhiệm vụ nàng làm bắt đầu thưa lại rồi biến mất, quanh năm suốt tháng sau cái sự kiện đấy chỉ còn quanh quẩn trong mấy việc là tu luyện, học tập, luyện đan, nghiên cứu, cứu người, mặc dù nhiều lần ta cùng mọi người đã nói rằng đấy không phải là lỗi của nàng nhưng nàng không chịu vẫn tự dày vò, vẫn tự đay nghiến chính mình vì c·ái c·hết của ba người đấy, trưởng bối cũng chẳng oán trách họ cũng chẳng thúc ép nàng phải đi làm nhiệm vụ nữa họ chỉ cần nàng chữa bệnh cứu người là được đấy là nhiệm vụ duy nhất của nàng.”
“Còn người đàn ông kia, nghe trưởng bối có nói hắn là một tên ma tu xuất thân từ đảo khác vốn là bị thế lực chính đạo ở đảo đấy đánh cho gần c·hết nhưng lại mạng lớn thoát được chốn đến tận đây, vốn tưởng chỉ có thể yên lặng chờ c·hết nhưng ai ngờ mạng lớn lại được nàng cứu lại, nhưng thôi số hắn dù có tốt đến mấy thì giờ cũng đã tàn rồi, một phần bóng ma tâm lý trong nàng ấy ít ra cũng đã được buông xuống.”