Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 176: Câu Hỏi
Nuốt lấy viên đan dược xuống bụng, ngửa đầu lên, há mồm, mắt trợn tròn, ngay sau khi viên đan dược được tiêu hóa, hắn có thể cảm thấy, không phải nói đúng hơn là hắn chưa bao giờ cảm thấy rõ hơn về cơ thể mình như bây giờ cả, từng miếng xương gẫy đang từ từ lành lại, từng miếng thịt rách như đang được ai đó khâu, hắn có thể cảm thấy, một cách rõ ràng, một cách cụ thể từng chi tiết, từng tế bào một, nó đang hồi phục lại, đúng nó đang hồi phục lại, nhưng kèm theo đó là một cơn đau khiến cho hắn không nhịn được mà phải gào thét lên trong đau đớn.
Điên cuồng gào thét giống như một con thú hoang nhưng cả người lại không thể cử động được như đang có một thứ gì đấy cố định hắn lại như thế này, cơn đau đớn từ việc xác thịt hồi phục mang lại cho hắn còn khủng kh·iếp, còn man dợ, còn dã man hơn cả những buổi t·ra t·ấn, còn khủng kh·iếp hơn cả những buổi đ·ánh đ·ập, hắn đau đớn, hắn tê dại, hắn muốn giãy dụa nhưng lại không thể làm được, thấy hắn như thế vốn ban đầu Vạn Ly nàng còn có chút lo lắng nhưng về sau ổn định tinh thần lại thì sắc mặt lạnh tanh, nhìn hắn sau đó vứt ra trong phòng một cuộn giấy gì đấy, cảm tưởng như sau khi nàng làm thế xong thì không còn một âm thanh nào trong phòng có thể lan ra ngoài được vậy, làm xong sau đó nàng mới lấy ra một cái hộp đen bắt đầu công đoạn nối tay.
Hắn đang cố gắng, cố gắng, để quen với cơn đau, dùng lấy ý chí của mình để chiến thắng tất cả, nhưng mà dường như những cơn đau muốn trêu đùa với hắn, càng cố gắng để làm quen thì nỗi đau càng tăng lên, càng cố gắng để thích ứng thì càng ước gì mình chưa từng làm vậy, bỗng hắn có thể cảm thấy một cơn đau khủng kh·iếp từ bên phía cánh tay phải đã mất ập tới, hắn có thể cảm thấy nó một cách rõ ràng và cụ thể, cơn đau đã vượt ngoài những gì hắn có thể chịu đựng được, hắn ước gì bản thân mình có thể ngất đi vì đau đớn nhưng dường như có một thứ gì đấy đang liên tục giữ cho hắn thanh tỉnh.
Kim đâm vào da thịt, hắn có thể cảm thấy nó, cảm thấy nỗi đau ấy, một cách rõ ràng và cụ thể, hắn có thể cảm thấy nó khi kim đâm vào da, hắn có thể cảm thấy nó khi kim đâm qua thịt, hắn có thể cảm thấy nó khi kim đâm qua từng tế bào, hắn đã cố gắng thích nghi nhưng càng thích nghi lại càng đau đớn, hắn của bây giờ chỉ có thể ước, chỉ có thể cầu rằng bản thân mình có thể ngất đi, nỗi đau này có thể dừng lại dù chỉ là một phút, không chỉ cần một giây thôi cũng đã đủ rồi.
Mặc cho hắn đang liên tục thét gào trong đau đớn còn về phần Vạn Ly nàng, dường như nàng chẳng để tâm đến điều đấy có vẻ như đây là tác phong của một người chuyên nghiệp hoặc có thể là nàng còn chẳng nghe thấy hắn đang thét cái gì, chỉ chậm rãi dùng chỉ dùng kim nối lại cánh tay bị đứt về với thân thể.
Kỹ thuật này của nàng có tên là Kim Nối đây là một kỹ thuật đơn giản, thông dụng và phổ biến vì nó có ở khắp mọi nơi từ bệnh xá, cho đến cả những nơi như tiểu trọ, tiểu viện, … gần như là người nào làm về việc chữa bệnh cứu người ở nơi đây đều biết hơn nữa nó còn là kỹ năng bắt buộc phải thông dụng nếu như ai đó muốn làm ở dược đường Ngự Lang tông, một kỹ thuật đơn giản, dễ hiểu, dễ học, dễ thực hành, dễ tinh thông, khi chỉ cần bỏ ra một chút thời gian học hỏi và tập luyện là có thể thành thạo, nhưng do nó là một kỹ thuật cơ bản nên nó không được người ta ứng dụng nhiều trong những cái vấn đề như là nối nguyên cánh tay, nối nguyên cái chân, hay là những thứ gì đấy tương tự hoặc thậm chí là tồi tệ hơn, nhưng, nhưng ở tại Ngự Lang tông có một người đã tìm tòi, nghiên cứu, tập luyện và phát triển kỹ thuật này lên một tầm cao mới, một đẳng cấp mới mà chưa người nào ở Ngự Lang tông có thể làm được đó chính là Vạn Ly nàng.
Với trình độ của nàng bây giờ trong kỹ thuật này nàng hoàn toàn có thể làm được những gì mà người khác không thể nào làm được, chỉ cần cây kim cùng với sợi chỉ dù cho tay có đứt, chân có đoạn thì nàng vẫn có thể chế ra một cái tay hoặc một cái chân mới rồi nối lại như thường, không có một vết sẹo, không có một biểu hiện bất thường, tay chân, mọi thứ đều sẽ trở về y nguyên như cũ dù cho bao nhiêu năm trôi qua vẫn vậy, y hệt như cánh tay hoặc là cái chân cũ, già rồi héo và c·hết cùng thân thể.
Ngâm nga theo điệu nhạc trong lúc hắn đang gào thét, ba tiếng đồng hồ cứ như vậy trôi qua, sau khi ca phẫu thuật thành công cánh tay được nối lại hắn đã không thể chịu nổi cơn đau nữa mà ngất đi, còn nàng thì chậm rãi đứng dậy, viết vào trong tờ giấy vài dòng chữ gì đấy rồi gấp gọn nó lại và đặt lên trên bàn.
Ngắm nhìn xung quanh, ngửi lấy mùi hương của căn phòng nàng mỉm cười rồi nói:
“Tỷ à, ngay từ ban đầu khi bước vào căn phòng ta đã nhận ra đấy là mùi hương của tỷ rồi, hai người chúng ta dù cho đã lâu không gặp ta sao có thể quên, mà có lẽ tỷ cũng cố ý làm vậy, hơn nữa, ngay từ ngày đầu tiên nhìn vào cái biểu cảm lạnh lùng nhưng không giấu nổi sự quan tâm trong ánh mắt của tỷ khi thấy hắn đau đớn là ta đã biết rồi, biết hắn là người nam nhân của tỷ.”
Nói đến đây nàng định quay lưng rời đi nhưng chẳng biết vì sao nàng lại ngồi lại, kiếm tạm một cái ghế rồi ngồi xuống, lặng ngắm đang nằm ngủ Minh Triết, nàng cứ nhìn cứ ngắm hắn mãi mà chẳng biết là đang suy nghĩ đến điều gì, sau một lúc lâu nàng bỗng nhếch môi cười thành tiếng rồi nói:
“Hắn cũng là đàn ông, hắn cũng đang ngủ, chẳng biết khi hắn tỉnh dậy hắn có moi trái tim của ta ra không, chẳng biết nữa, thật chẳng biết nữa.”
Nói xong nàng chẳng quay lưng rời đi nữa mà chỉ lặng ngồi đấy ngắm hắn ngủ.
Lúc này ở trong phủ của Nhị trưởng lão, có hai người đàn ông đang cãi nhau to, lớn tiếng về một chuyện gì đấy.
Ngồi quỳ trên mặt sàn, ở giữa là một bộ ấm chén, dưới chân hai người là hai tách trà vẫn còn nóng hổi, âm thanh của người đàn ông điềm nhiên cất lên:
“Ý ta cùng với mẹ con đã quyết, việc này bàn đến thế là đủ rồi.”
Nghe vậy người đàn ông còn lại dường như không kiềm chế nổi cảm xúc quát lớn thành tiếng:
“NGƯỜI ĐÀN BÀ ẤY KHÔNG PHẢI LÀ MẸ CON, CŨNG CHẲNG PHẢI LÀ MẸ CỦA MUỘI ẤY, VÌ TRONG CÁI ĐÊM GIÔNG ẤY CHÍNH MẮT CON ĐÃ THẤY CHA MẸ C·H·Ế·T RỒI, CHO DÙ NGƯỜI CÓ CƯỚI AI HAY QUEN BIẾT VỚI NỮ NHÂN NÀO, CON CÓ THỂ GỌI NGƯỜI ĐÓ LÀ NGHĨA MẪU CHỨ ĐỪNG MONG CON GỌI MỘT NGƯỜI ĐÀN BÀ XA LẠ LÀ MẸ.”
Tai nghe mắng chửi người đàn ông to lớn vẫn ung dung điềm tĩnh thưởng trà, xong khi nhấp môi xong một ngụm trà thì mới nhẹ nhàng cất tiếng nói:
“Lâm Sơn, con đang mất bình tĩnh đấy, con là đàn ông cơ mà.”
“Vâng nghĩa phụ.” Dường như ý thức được việc gì đấy Lâm Sơn ổn định lại cảm xúc của mình nhỏ nhẹ nói, thấy vậy người đàn ông to lớn kia mỉm cười chậm rãi nói tiếp:
“Con biết không ông ngoại của con chưa bao giờ chính thức thừa nhận ta là con rể nhưng vẫn luôn luôn thừa nhận hai con là cháu ruột kể từ cái ngày hai đứa chào đời, dù cho giang sơn có xa cách, tài nguyên vẫn được đưa đến đều đều, nhưng gì tốt nhất ông vẫn luôn dành cho con và muội muội, nếu không thì làm gì có con của bây giờ, niềm tự hào của Ngự Lang tông, đương kim nhị trụ, một trong hai đại thiên tài, nếu không có ông liệu có con của bây giờ?”