Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 177: Vì Người
“Con đã dùng nó, bí cảnh ấy để biến con trở thành như bây giờ, chẳng nhẽ con không muốn chia sẻ sao, tại sao con lại trở nên ích kỷ như thế, Lâm Sơn.”
Chậm rãi uống một tách trà, điều chỉnh cảm xúc của mình lại sau đó trở lại với con người của mình, với một tông giọng trầm cùng một ánh mắt sắc lạnh, nhìn người đàn ông cao to đối diện mình Lâm Sơn hắn chậm rãi nói:
“Nghĩa phụ à, người vẫn vậy, vẫn là những mưu kế rẻ tiền ấy, vẫn là những phương thức quê mùa, cố gắng khiến cho con cảm thấy tội lỗi, cố gắng lợi dụng những lòng thương cảm nhỏ nhặt còn sót lại trong lòng con, nghĩa phụ à, người vẫn chẳng thay đổi gì cả, xã hội thì liên tục thay đổi lúc thì tiến lúc thì lùi, nhưng đa phần luôn là tiến, còn người bao năm vẫn vậy, người rõ ràng là đang bị thụt lùi, người không sợ bị đào thải sao?”
Uống hết nước trà trong chén người đàn ông ấy chậm rãi nói tiếp:
“Nghĩa phụ à, nước trong chén trà này là hữu không thể dập tắt được ngọn lửa vô trong lòng con, một lần nữa xin người hãy lưu ý đừng bao giờ bắt con phải nhận một người xa lạ bằng ông, con và muội muội vốn là cô nhi không có cha mẹ nên không có ông bà, còn về bí cảnh đó con đã tự mình trải nghiệm, người cũng tự mình chứng kiến, thân là người làm cha người nỡ để muội ấy tiến vào sao?”
Nghe xong những lời hắn nói sắc mặt của người cao to kia vẫn điềm nhiên như thường, nhưng còn hai tay thì lại nắm chặt như nắm đấm một lúc sau đó mới buông lỏng, nhìn Lâm Sơn điềm nhiên nói:
“Lâm Sơn à, việc ta thương con, việc ta chiều chuộng con, điều đó, không có nghĩa, là con, được phép hỗn láo, đương nhiên thân là người làm cha ta biết phải trọn thứ gì tốt nhất cho những đứa con của mình, ta đã tận mắt chứng kiến, còn con đã trực tiếp trải nghiệm nếu không có bí cảnh ấy thì làm gì có con của ngày hôm nay, nếu Lâm Thủy vượt qua được bí cảnh này thì về sau dù tu theo hỏa thuật của ta, hay là vô hệ của mẹ đều là con đường bằng phẳng thuận lợi, chẳng phải thế mới tốt hay sao.”
“Lâm Sơn à, con vẫn vậy, mỗi khi dính đến vấn đề của Lâm Thủy con lại không giữ được mình, mỗi khi bị ép nhận ông, nhận mẹ con lại bực tức mẳng chửi con cứ ngỡ mình đã lớn nhưng chung quy vẫn chỉ là một đứa trẻ con, còn nhỏ bé lắm, nhỏ bé lắm Lâm Sơn con trai ta ạ.”
“Nhưng dù sao thì cái chuyện ấy con đã sớm biết, vì con là con trai ta và con rất thông minh, Lâm Thủy cũng như vậy thế nên sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết thôi, cho dù con có che dấu đến cỡ nào thì cũng chẳng thể che dấu mãi được, kể cả chuyện bí cảnh cỏn con này còn không dấu được thì chuyện kia con sẽ giấu kiểu gì, mà thôi do cả hai con đều là con ta nên ta sẽ tôn trọng ý kiến và quyết đinh của hai con, nhưng dù sao thì …”
Nói đến đây người đàn ông cao to đấy ngừng lại, Lâm Sơn hắn dường như đã ý thức được việc gì, khí tức nhanh như chớp giật đảo qua khắp phòng thế nhưng người đàn ông kia chỉ mỉm cười rồi ngoắc tay một cái, một tấm vải bay ra, hiện ra trong góc phòng là Lâm Thủy đang run run đứng đấy, nhìn thấy sắc mặt ngỡ ngàng đang dần chuyển sang tức giận của Lâm Sơn người đàn ông đó mỉm cười rồi nói:
“Dù sao thì nếu Lâm Thủy đã ở đây rồi thì cứ hỏi nàng cho chắc vậy, con Lâm Sơn là anh của Lâm Thủy nên ta nghĩ con sẽ không ngăn cản quyết định của nàng đâu phải không?”
Khi người đàn ông đó nói xong cái bàn trà biến mất, ngay bên cạnh hai người xuất hiện ra một cánh cửa đang đóng chặt, nhưng cho dù là cửa đóng chặt họ có thể cảm nhận rất rõ nhiệt lượng mà nó mang đến cho căn phòng này.
“MUỘI ĐANG LÀM GÌ Ở ĐÂY?” Nhìn Lâm Thủy đang run như cầy sấy đứng ở góc phòng Lâm Sơn hắn không nhịn được mà hét lên nói.
Thấy vậy Thành Trung hắn mỉm cười, rồi lên tiếng giải vây cho Lâm Thủy:
“Lâm Sơn đừng có dùng những chiêu trò ảnh hưởng lên tâm lý của đứa nhỏ, chẳng phải chính miệng con nói những chiêu trò này là rẻ tiền sao, Lâm Thủy con đừng sợ hãy nói cho ta biết vì cha, vì mẹ, vì anh, vì ông, con có thể hi sinh đến mức nào?”
“Con, con.” Khi Lâm Thủy vẫn còn đang lắp ba, lắp bắp chưa biết nói câu gì thì cánh cửa kia đã mở toang ra, căn phòng như muốn tan chảy, nhiệt độ mà nó đem lại khủng kh·iếp đến đáng sợ, đến cả những kẻ như Lâm Sơn hắn nhìn còn phải cau mày.
“Con, con, con sẽ đi vì cha, vì mẹ, vì anh, con không muốn bỏ lỡ, con không muốn yếu đuối, con không muốn là một gánh nặng vì nếu con là gánh nặng con có thể bị bỏ đi, những ông bà ở trong xóm nhỏ đều bảo như thế, cha mẹ đã mất cũng bảo như thể, nên con sẽ làm, con không muốn phải làm gánh nặng.” Hùng hồn tuyên bố sau khi thấy cánh cửa được mở ra, nhưng chân còn run hơn cả cầy sấy Lâm Thủy nàng sau khi nói xong chậm chậm bước tới cánh cửa.
Không gian bên trong thì như một cái lò lửa, lửa ở khắp nơi, trên trời, dưới đất, dù có là ở đâu cũng có lửa.
Nghe Lâm Thủy nói thế Lâm Sơn hắn quay lưng lại không muốn cho nàng nhìn hai tay đang nắm chặt thành quyền đến nỗi suýt chảy cả máu, hàm răng cùng ánh mắt cũng vậy hắn không muốn nhìn, hắn không dám nhìn, hơn ai hết hắn biết nơi đó như nào, hơn ai hết hắn biết nơi đó ra sao, nhưng nghe xong những lời mà Lâm Thủy nói khiến cho hắn phải quặn lòng.
Rốt cuộc là cản hay không hắn không biết nữa, hắn chẳng biết phải làm gì cả, hắn chỉ có thể đứng đấy, đứng đấy chờ em gái của mình tiến vào trong cái lò lửa.
Đứng trước lò lửa sợ hãi vô cùng, thế nhưng sau khoảng một hai giây do dự nàng đã nhảy vào, cánh cửa được đóng lại sau tiếng thét gào trong đau đớn của một bé gái, Lâm Sơn hắn cắn răng nghiến chặt không dám nhìn mà cũng chẳng dám rời đi.
Lúc này trong phòng giam tại nhà ngục, lại một khoảng thời gian rất dài nữa trôi qua hắn lại từ trong cơn mê tỉnh lại, nhìn thấy bóng dáng của người thiếu nữ quen thuộc hắn hiếm có nở một nụ cười rồi nói:
“Chào mừng nàng trở về.”
Đang đọc sách giật mình sau khi nghe hắn nói, Vĩnh Hoa thấy hắn như vậy thì mỉm cười đáp lại:
“Chàng cuối cùng cũng đã tỉnh, mấy hôm nay chàng ngủ nhiều quá, tờ giấy tỷ ấy để lại ta đã đọc, tay chàng bảy ngày sau sẽ không dùng được.”
Nghe vậy hắn gật đầu coi như là hiểu ý, thấy hắn như vậy có chút trẻ con chọc hỏi hắn:
“Thế xa cơm có húp được tý phở nào chưa?”
Nghe nàng nói vậy hắn mỉm cười điềm nhiên đáp lại:
“Tý phở thì chưa được húp nhưng bón cho ăn thì có lẽ là rồi, dù sao thì nàng ấy cũng biết bệnh tình trong cơ thể, ở lại bón ăn chắc là thường.”
Nghe xong lấy tay véo má của hắn trẻ con mà nói:
“Chỉ trong một buổi chiều mà nàng, nàng ngọt xớt lại còn bón cho nhau ăn nữa, nếu mà ta không cảnh giác chắc mấy năm là được mấy đứa rồi.”
Điềm nhiên chẳng nói một lời lặng để cho nàng véo má, thỏa thích xong thì thấy hắn như vậy thì dường như đã quen từ từ kéo hắn dậy dịu dàng rồi nói:
“Thế chàng có muốn ăn gì không dù sao thì chàng cũng đã đói lâu lắm rồi.”
Ngửi thấy mùi hương vẫn còn vương vấn trên cánh tay ấy khi nàng đang từ từ kéo hắn dậy, dịu dàng nở lấy một nụ cười hiếm có rồi trân thành nói:
“Cảm ơn nàng, nàng đã vất vả rồi, bây giờ nàng hãy nghỉ ngơi đi, chúng ta cùng ăn một cái gì đấy cũng được.”