Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 178: Cảnh Tình

Chương 178: Cảnh Tình


“Cảm ơn cái gì, giữa hai chúng ta còn cần phải khách khí nữa.” Nhìn thấy nụ cười hiếm có trên đôi môi của hắn nàng vẫn có đôi chút ngạc nhiên cùng ngượng ngùng, nhưng vẫn cố gắng một cách dịu dàng nói.

Nghe vậy hắn điềm nhiên, từ tốn đáp lại:

“Sao lại không, có những chuyện thì đúng là không cần phải khách khí nữa, nhưng hôm nay đối với sự vất vả của nàng một lời cảm ơn, đủ sao?”

Nghe những lời như thế này từ chính miệng của hắn dù nàng có nghe bao nhiêu lần đi chăng nữa thì nàng vẫn thấy ngượng cố gắng làm gì đấy để xua tan bớt sự ngượng ngùng sau đó nàng mới từ tốn, pha thêm chút ngượng ngùng vẫn còn vương vấn, dịu dàng nói:

“Đan dược ta đã xếp cẩn thận vào trong nhẫn không gian của chàng rồi, công dụng cách dùng ta đều đã ghi hết ở đấy cả, lần sau nhớ mà dùng đừng có tiếc của.”

“Ta dù sao, cũng không muốn, khi chàng về chỉ còn một cánh tay.” Ngập ngừng trong giọng nói, dường như nhớ tới điều gì có chút buồn buồn khi nói chuyện, nhưng sau đó nhìn vào ánh mắt điềm nhiên tĩnh lặng của hắn đang lặng quan sát mình, nàng lại đổi chủ đề có chút trẻ con trêu chọc hắn:

“Mà chàng có phải có thể chất đặc biệt không sao mũi người còn thính hơn cả mũi thú thế? Ta rõ ràng đã vệ sinh cẩn thận rồi cơ mà?”

Thấy nàng như vậy hắn chẳng nói gì cả chỉ điềm nhiên vui vẻ mỉm cười, sau đó từ trong nhẫn không gian lấy ra hai hộp lương khô được đóng gói cẩn thận, nhìn nàng rồi nói:

“Ăn thôi.”

Nhìn hắn có chút khó khăn trong việc mở hộp bằng một cánh tay, nàng muốn giúp đỡ cho hắn mà nói:

“Để ta phụ chàng.”

Nhưng đáp lại nàng là sự khước từ cùng với nụ cười trên môi và câu nói:

“Nàng hôm nay đã vất vả rồi.”

Như có ma lực nào đó sai khiến nàng, dù cho ban đầu nàng rất muốn giúp nhưng sau khi nghe hắn nói xong nàng lại im lặng quan sát nhìn.

Hơi chút vất vả nhưng sau một lúc hai cái hộp đều đã được hắn mở ra, lấy ra một thanh lương khô bẻ đôi nó, một nửa đút vào miệng nàng một nửa để cho hắn ăn, ăn xong một miếng lương khô ở hộp này, hắn lại lấy ra một miếng lương khô ở hộp khác, lại chia đôi bẻ nửa, một nửa cho nàng, một nửa cho hắn ăn, vô vị lương khô, chẳng mặn, chẳng nhạt, chẳng ngon, chẳng dở, thế nhưng sau khi hai người ăn xong ai cũng nhìn nhau khúc khích cười.

“Vẫn là của nàng làm ngon hơn là đồ ở chợ.” Sau khi hai người nhìn nhau khúc khích cười, hắn lại điềm nhiên nói.

Nghe vậy nàng có chút ngạc nhiên, không để ý đến việc mình đang ăn thốt lên mà nói:

“Sao chàng biết cái nào là của ta, cái nào là ta mua ở ngoài?” Cũng may khi nàng nói chuyện miếng ăn trong miệng không rớt ra ngoài.

Minh Triết hắn nghe vậy từ tốn đáp:

“Là món nàng làm ta ăn sẽ biết thôi.”

Nghe vậy lại có chút trẻ con bĩu môi đáp lại:

“Đến cả ta ăn ta còn chẳng phân biệt được nói gì là chàng, nếu chàng nói cái nào là của ta làm thì chỉ đi và tại sao chàng biết?”

Nghe thấy nàng nói như vậy hắn lại bốc lấy một thanh lương khô ở cái hộp đầu tiên, lại chia đôi bẻ nửa, một đút miệng nàng, sau đút miệng hắn, nhìn thấy hắn chọn đúng cái hộp lương khô mà mình làm nàng cũng có chút ngạc nhiên hỏi:

“Sao chàng biết nó là hộp này, hay là chàng đoán bừa?”

Ăn xong rồi mới nói, hắn từ tốn đáp lại:

“Sao ta không biết được, ta đã ăn qua đồ nàng nấu, hương vị nàng làm cùng món đồ ngoài chợ chẳng nhẽ ta không phân biệt được hay sao.”

Nghe vậy Vĩnh Hoa nàng càng thêm phần khó hiểu mà nói:

“Rõ ràng ta ăn đâu thấy có gì khác biệt, công thức cũng như nhau chẳng nhẽ ngoài khứu giác, chàng còn có cả vị giác đặc thù nữa à.”

Hắn nghe vậy chỉ mỉm cười, lại bốc lên ở trong hộp đấy một thanh lương khô, lại chia đôi bẻ nửa, hắn một nửa, nàng một nửa, đút vô miệng nàng, bỏ vào miệng hắn.

Càng ăn, càng cau mày, càng ăn, càng khó hiểu, lương khô vô vị bình thường ghê tởm xa cách, ai ngờ đâu nay bất chi bất giác vì để làm rõ sự khác biệt, hắn đã bón cho nàng ăn đến no cả bụng vì lương khô rồi.

Hai hộp lương khô đã được nàng cùng với hắn ăn hết, khi nàng nhận ra được điều gì đó thì cả hai hộp lương khô đều đã hết rồi, nhìn hắn rồi bật cười, vì trên đời đây là lần đầu tiên nàng bị người ta dụ ăn như thế.

“Tên nam nhân thối, có phải là chàng nói thế để dụ ta ăn không?” Sau khi cười xong thì nàng làm vẻ trẻ con hờn dỗi rồi nói, cái bụng lúc này đã no bởi lương khô càng nghĩ về vấn đề đấy nàng càng không nhịn nổi mà cười.

Nghe nàng nói như thế hắn cũng chỉ điềm nhiên chẳng nói gì, lặng lẽ lau dọn đi hết những bụi bẩn, quét đi hết những mẩu vụn cất những thứ cần cất vào nhẫn không gian rồi từ trong đấy lấy ra một bình nước, đưa cho nàng.

Nhìn thấy bình nước mà hắn đưa nàng lại một lần nữa không nhịn nổi mà bật cười tu xong ngụm nước rồi nói:

“Vốn ta chuẩn bị lương khô và nước sạch là để trên đường làm nhiệm vụ chàng có đói thì ăn, có khát thì uống, ngờ đâu chàng lại giả làm nai, ăn lá cây rừng, uống nước suối, ngủ trong hang, đúng thật là chẳng thể nói nổi.”

“Cũng may là lương khô còn nhiều, nước sạch trong nhẫn cũng không thiếu nếu không thì ta lại phải chuẩn bị cho chàng rồi.”

Khi nàng đang vui vẻ nói chuyện thì tay của hắn đã vòng qua lấy bụng của nàng, kéo nàng ra, bế nàng khỏi giường, ôm chặt lấy thân thể, nhấc nàng lên không trung, thấy như thế, hai má ngượng đến đỏ ửng, nhưng sau đó tay thì liên tục vỗ vỗ vào hai vai của hắn vừa ngượng vừa lo lắng nói:

“Thả ta xuống, thả ta xuống, tay của chàng, này thả ta xuống, tay của chàng sẽ b·ị đ·au đấy.”

Thế nhưng hắn không thả, ôm chặt lấy thân thể, ngước đầu lên nhìn nàng trìu mến nói:

“Nàng đã vì ta mà phải vất vả nhiều rồi, tối nay hãy nghỉ ngơi đi.”

Đang liên tục vỗ vỗ lên đôi vai, sau khi nghe hắn nói xong thì hai tay nhẹ nhàng chống lên đấy, mắt đối mắt nhìn nhau, nàng chậm rãi cong lưng cúi người xuống đặt xuống đôi môi của hắn một nụ hôn rồi gật đầu thay cho lời đồng ý.

Chậm rãi thả nàng xuống đất nhưng tay vẫn ôm chặt lấy nàng vào trong lòng, thân thể v·a c·hạm, mắt đối mắt nhìn nhau, nhẹ nhàng di chuyển, xoay xoay người như thể là đang khiêu vũ, bỗng nàng cất tiếng thủ thỉ nói:

“Sau khi cơ thể được hồi phục, giờ đây chàng đã không còn bí mật nào che dấu ta nữa phải không?”

Nghe vậy đang ôm chặt nàng vào lòng khiêu vũ, hắn im lặng một lúc rồi từ tốn đáp:

“Không ta vẫn còn rất nhiều điều đang che dấu.”

Im lặng một lúc sau khi nghe những lời hắn nói, tận hưởng những khoảng khắc đang có bây giờ, thả mình vào những điệu nhảy, trôi theo sự tĩnh lặng, im lặng tận hưởng mà chẳng nói lời gì, khẽ thì thầm vào tai của hắn những tiếng vàng ngọc sau quãng thời gian dài im lặng:

“Vậy giữa chúng ta có thể đừng che dấu bí mật được không?”

Giống như nàng lại im lặng sau câu hỏi, thả mình vào điệu nhảy, trôi theo sự tĩnh lặng, tận hưởng những khoảng khắc đang có bây giờ, sau đó hắn mới điềm nhiên cất tiếng đáp lại:

“Có những thứ mà giữa đôi ta sẽ chẳng cần phải che dấu, nhưng có những thứ mà giữa đôi ta không thể nào nói được, có nhiều điều ta sẽ chọn khoảng khắc, phải thích hợp mới có thể nói ra.”

Chương 178: Cảnh Tình