Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 179: Chuyện Nàng

Chương 179: Chuyện Nàng


Nói xong hắn liền đặt lên đôi môi xinh đẹp đó một nụ hôn, một tay nhấc bổng nàng lên, bế lên trên giường.

Mấy ngày tiếp theo cứ thế trôi qua, hai người, tối gặp nhau, sáng tu luyện, chẳng khác nào một đôi vợ chồng trẻ cả.

Đêm khuya, trong một đêm trăng thanh gió mát, sau khi đã hành sự chán chê với nhau xong nàng từ trong cơn mê tỉnh dậy, đèn nến vẫn sáng, ngắm nhìn rồi vuốt ve thân thể như được đúc thành sau khi đã hết những vết sẹo, nàng mới thì thầm vào tai hắn mà hỏi:

“Ngày mai khi tay chàng khỏi hẳn, cũng là lúc mà chàng ra ngoài, nhà cũng đã được sửa nhưng liệu chàng có muốn ở cùng ta.”

Nghe vậy đang từ trong cơn mê ngủ hắn lờ mờ tỉnh dậy, ngắm nhìn đôi mắt xinh đẹp của nàng rồi chậm rãi đáp lại:

“Ở cùng nàng, vậy nàng muốn ta ở nhà nàng hay nàng ở nhà ta.”

Nghe vậy đang vuốt ve thân thể của hắn nàng nghe vậy mỉm cười đáp lại:

“Ở đâu chẳng được miễn là có nhau.”

Hắn nghe thế thì mỉm cười rồi nói:

“Ở đâu chẳng được thì nàng đinh bước vào Huyền Ngọc cảnh ra sao, nếu như ta nói ta muốn ở nhà ta thì nàng định tu luyện thế nào, trận pháp yếu kém, linh khí ít ỏi nàng nỡ sao?”

Đang vuốt ve lấy thân thể của hắn nghe vậy nhu hòa ôn thuận, ôm lấy thân thể của hắn mà dịu dàng nói:

“Huyền Ngọc cảnh đâu phải là ngày một ngày hai là bước vào được, ta với chàng tư chất ngang nhau thời kỳ thần tốc của ta cũng đã qua rồi, sư phụ thì không muốn cho ta phục dụng đan dược để thăng tấn vì sợ ta sẽ bị tác dụng phụ của thuốc làm ảnh hưởng, nhưng khi nghe lời nói đấy của sư phụ lại làm cho ta nhớ lại những lời người đã từng nói với ta khi ta mới đạt đến Hoàng Cơ đỉnh.”

“Khi đấy người từng nói, nếu như Ngự Lang tông hiện tại còn như thời mà đại trưởng lão còn nhỏ tuổi, tông môn còn một nghèo hai trắng, chỉ có thể hít khí trời tu luyện, thì với tư chất của ta chỉ có tu luyện cùng với ăn uống, ngủ nghỉ, miệt mài đến mấy cũng có lẽ phải mất đến trăm năm để thăng từ Hoàng Cơ cảnh đỉnh phong lên đến Huyền Ngọc cảnh đỉnh, nếu như thế thì ta sẽ thành cụ bà một trăm mười tám tuổi mất, nhưng cũng may ta gia nhập là Ngự Lang tông của bây giờ, cho dù không dùng đan dược nhiều thì chỉ cần mấy chục năm khoảng từ mười cho đến hai mươi năm là thăng được lên Huyền Ngọc cảnh đỉnh rồi, biết đâu còn có cơ duyên ta lại thăng lên được tứ giai cảnh, đến lúc đấy mà chàng không chăm chỉ ta sẽ bỏ xa chàng.”

Nghe thế hắn bật cười rồi từ tốn đáp lại:

“Sở dĩ sư phụ nàng nói như vậy là vì không muốn nàng phụ thuộc vào thuốc mà mất đi ý chí tu luyện, chứ nếu như đan dược của Ngự Lang tông mà có tác dụng phụ thì đồ bán ai mua.”

“Còn về chuyện dọn ra ở thì cứ ở riêng đi, nàng ở nhà nàng, ta ở nhà ta, dù sao thì nàng cũng không thể lỡ việc tu luyện được, còn ta thì có những điều cần phải giấu.”

Hắn vừa nói xong tay còn đang ôm người hắn chuyển sang kéo má người, vừa kéo vừa có chút trẻ con giận dỗi nói:

“Chàng thì có điều gì cần phải giấu hay là sáng muốn ăn cơm trưa muốn ăn phở.”

Hắn nghe thấy thế thì vòng tay qua bụng nàng bế lên đặt trên người hắn, mắt đối mắt, mặt đối mặt, khuôn mặt giận dỗi của người thiếu nữ, cùng với vẻ mặt điềm nhiên của một kẻ già đời, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi xinh đẹp một nụ hôn rồi hắn điềm nhiên nói:

“Việc tu hành là quan trọng, ta cũng không muốn việc nàng ở bên ta, đợi chờ ta mà làm lỡ mất việc tu hành của chính mình, nhớ chưa.”

“Vâng.” Như một cô gái nhỏ nằm gọn trong vòng tay, dựa đầu vào trong ngực, lắng nghe từng nhịp của trái tim, rồi nàng gật đầu nói.

Đặt xuống đỉnh đầu của nàng một nụ hôn, sau đó im lặng một lúc thì hắn mới cất tiếng hỏi:

“Mà sao ta nhớ tông môn chỉ mười năm mới tổ chức một lần khảo hạch, nếu như nàng nói là mười tám vậy chẳng phải năm nay nàng mới có mười tám hay sao?”

Nghe vậy đang nằm ở trên người ôm lấy thân thể, lắng nghe tiếng tim kêu, nàng phình mồm, trợn má, bĩu môi nhìn hắn mà nói:

“Thế chàng nghĩ bao nhiêu? Mà khảo hạch nhập tông không phải là mười năm mới tổ chức một lần, mười năm tổ chức một lần khảo hạch đấy chẳng qua là lễ lớn, là lễ được nhiều người biết tới thôi, theo ta được biết thì sở dĩ mười năm một lần làm rầm rộ như thế là vì nó đã là một tập tục có từ thời mới lập tông rồi, các trưởng bối cũng chẳng muốn thay đổi nên mới để thế thôi, chứ thực chất thì gia nhập tông ta lúc nào cũng được, chỉ cần đến tông môn, gặp thủ vệ nói muốn gia nhập, qua được khảo hạch là vào, người phàm chưa qua tu luyện thì khắt khe hơn chút vì giới hạn độ tuổi từ tám đến ba mươi, còn người tu thì không giới hạn độ tuổi, qua được khảo hạch, lý lịch trong sạch, cùng với một vài điều kiện khác nữa thì vào.”

“Mà nếu gia nhập kiểu đấy thì sẽ không được ăn miễn phí tại Túy Hương lâu như là mười năm lễ lớn, hay là không được nhiều người biết tới vì thường là khảo hạch riêng lẻ, đấy cũng là lý do tại sao nhiều con quan, quý tộc cho dù đến tuổi nhưng cũng phải đợi mười năm lễ lớn mới chịu gia nhập đấy, tuy là thiệt thòi như thế nhưng các điều kiện khác thì vẫn đầy đủ, ta nhớ đã từng có năm cả năm ấy chỉ có một người gia nhập, tông đợi mãi mà chẳng có ai đến nữa cả, thế nhưng các tiền bối ấy vẫn chẳng ngại cho dù chỉ một người vẫn dạy, cho dù chỉ một người vẫn chỉ bảo.”

Ngập ngừng rồi nói nàng tiếp:

“Còn nếu mà mười năm mới tuyển người một lần thì c·h·ế·t nhiều như thế tông ta làm sao mà đủ.”

“Hơn nữa vấn đề tuyển chọn không đúng dịp này là một vấn đề khá nhạy cảm, vì lo sợ sẽ có gián điệp hoặc là ma tu trà trộn vào tông môn cùng một số lý do khác, nên hằng năm dịp này được các cao tầng cùng tông chủ đặc biệt quan tâm, dù cho đây là một công việc béo bở để làm lậu nhưng mà dưới vô số con mắt của cao tầng thì chẳng ai dám làm bậy cả.”

Lặng yên lắng nghe toàn bộ lời nàng nói, sắp xếp cẩn thận mọi thông tin vào trong não bộ sau đó hắn mới từ tốn trả lời:

“Ta đã hiểu.”

Sau khi nói xong thì hắn nhìn nàng mà hỏi:

“Nếu nàng nói nàng thăng lên Hoàng Cơ đỉnh khi nàng mười tám, vậy năm nay nàng mười tám, nàng thăng lên khi nào?”

Nghe thấy thế nàng liền từ tốn đáp lại:

“Ta đợi đến sinh nhật của ta thì ta thăng lên Hoàng Cơ đỉnh, trước thời điểm mà chàng chính thức gia nhập tông môn một tháng.”

“Vậy sao, vậy tức là nàng cuối năm mới sinh nhật.” Nghe nàng nói xong hắn từ tốn đáp lại.

Thế nhưng sau khi nghe hắn nói thế nàng lại phình mồm, trợn má, hờn dỗi mà nói:

“Những thứ cơ bản chẳng chịu tìm hiểu.”

Nghe nàng nói thế thì hắn lại trêu trọc mà đáp lại:

“Có những thứ đến nay mới có cơ hội được biết, nếu nàng đã giận dỗi thì thử nói sinh nhật của ta xem nào.”

Đang cơn hờn dỗi nghe hắn nói xong thì bò lên cắn mạnh vào vai hắn mà đáp lại:

“Chàng đừng có thách thức ta, trước khi tìm hiểu chàng thì ta đã đọc thuộc lòng hồ sơ của chàng rồi đấy, sinh ra vào ngày nào, cha mẹ tên gì, ông bà là ai, ở đâu làm gì, nên đừng có thách thức.”

Chương 179: Chuyện Nàng