Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 180: Ám Ảnh
“Vậy nàng thử nói xem.” Đang được đà hắn cố ý trọc ghẹo, khiến cho nàng càng thêm tức giận, lại phồng môi trợn má rồi nói:
“Chàng sinh ra tại tông môn lớn lên tại tông môn, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, tư chất tam phẩm, thửa nhỏ không những có một mà có đến tận hai thanh mai trúc mã mà trong đấy có một vị là con gái ruột của một vị trưởng lão.”
“Đứa con gái độc nhất của một vị trưởng lão, không những thế còn được yêu thương chiều chuồng hết lòng, nâng như nâng chứng, hứng như hứng vàng, coi như là báu vật yêu thương chiều chuộng không nỡ đánh nó dù chỉ một đòn, thế nhưng khi đọc đến chuyện giữa cô bé đó và chàng ta lại càng thêm ấn tượng, VỀ CHÀNG.”
Nghe nàng nhấn mạnh đến như thế khi nói về hắn, hắn cũng chẳng nói gì cả chỉ điềm nhiên lắng nghe, thấy thế nàng nói tiếp:
“Năm tám tuổi trong một lần đến chơi ngủ lại, đêm khuya trăng thanh gió mát có một cậu thiếu niên đã dụ dỗ một cô tiểu thư nhà lành, bỏ nhà ra vườn, trong lúc ngắm trăng sáng gió đêm hiu hiu thổi, cậu bé đã đấy cô tiểu thư ngã xuống ao nước nông, rồi sau đó làm trò anh hùng cứu mỹ nhân lao xuống giải cứu rồi tiện thể lấy đi nụ hôn đầu của nàng, mà nụ hôn đó còn không phải là kiểu thơm môi, thơm má của trẻ con nữa chứ, tên nam nhân thối bệnh hoạn.”
Nghe nàng nói xong thì hắn bật cười rồi đáp lại:
“Ta ngày đấy làm gì biết những điều này, mà ta còn chẳng cố ý làm cô bé đấy ngã, hơn nữa người chu môi ra trước cũng đâu phải là ta.”
Lấy tay gõ nhẹ vào ngực hắn một cái sau khi nghe hắn nói, sau đó lại có chút trẻ con đáp lại:
“Thôi đi đừng giảo biện, người ta chu môi thì đâu có nghĩa là chàng phải hôn vào, đúng là tên đại d·â·m tăc, đồ nam nhân thối.”
Sau khi trẻ con nói xong thì nàng cũng lăn ra ngủ, ngủ ngay trên người hắn, còn hắn sau khi thấy nàng ngủ rồi thì cũng thiếp đi.
Sáng hôm sau hắn tỉnh dậy, Vĩnh Hoa nàng cũng đã biến đi đâu mất rồi, tay phải sau bảy ngày cuối cùng cũng cử động được, ra khỏi giường đứng thẳng vươn người, sau đó Vĩnh Hoa bất ngờ xuất hiện ở đằng sau ôm lấy hắn khiến cho hắn giật mình phản công lại, nhưng ngay đó nàng đã cất tiếng lên:
“Chàng đinh làm gì đấy, tay mới cử động được đã định dùng để sát thê rồi à.”
Nghe thấy thế hắn ngừng lại, không phải nói đúng hơn là hắn đã đánh chúng nàng rồi những lại không chúng, có vẻ như hắn đã hiểu được chuyện gì nên cũng chẳng băn khoăn lắm.
Nhìn thấy cuộn giấy nàng đang cầm trong tay khi đang ôm hắn, hắn cũng chẳng hỏi gì về nó cả mà nói:
“Xin chào, nàng đã dậy trước.”
Buông tay ra rồi lại xuất hiện trước mặt hắn, thấy vậy nàng lại có chút trẻ con dường như rất lưu tâm đến vấn đề hồi nãy mà nói:
“Phải đó, ta không những dậy sớm, mà còn vất vả đi lấy thứ này cho chàng, thế nhưng chàng báo đáp ta, nồng nhiệt quá.”
Nghe nàng nói thế hắn vẫn điềm nhiên mà hỏi:
“Cảm ơn nàng, thế tờ giấy này là cái gì?”
Bĩu môi khi nghe hắn nói nhưng lại không để ý mở cuộn giấy ra mà trả lời:
“Hôm nay là ngày đó rồi, bây giờ chàng đã tự do, cầm tờ giấy này ra cổng là chàng được phép đi ra ngoài, thế nào giờ muốn đi với ta hay là đi một mình.”
Nghe vậy hắn từ tốn đáp lại:
“Cuộn giấy trong tay nàng đi với ta hay đi một mình là quyền của nàng chứ.”
Nghe hắn nói xong nàng mỉm cười rồi đáp lại:
“Vậy chúng ta đi thôi, ta đi cùng chàng, về nhà thôi.”
“Được” Hắn gật đầu đáp lại, căn phòng sau cái gật đầu của hắn từ được bài trí cẩn thận hóa thành đơn sơ, nội thất trang trí mất hết toàn bộ biến về ban đầu, tay nắm lấy tay, vai sóng với vai hai người chậm rãi bước ra ngoài.
Một số thủ vệ già đời nhìn thấy thì chẳng có mấy là bất ngờ, một số còn lại trẻ trung hơn sau khi nhìn thấy cảnh hai người nắm tay nhau chậm rãi bước ra ngoài thì ngạc nhiên vô cùng như thể là đây là lần đầu nhìn thấy vậy, nhất là nhóm thủ vệ canh giữ cổng của nhà ngục sau khi nhìn thấy cảnh hai người tay nắm tay, vai sóng vai, khuôn mặt hạnh phúc mà bước đi họ còn ngạc nhiên hơn nữa.
Nhưng còn nhà ngục của Ngự Lang tông nó dường như có điểm gì đấy rất kỳ lạ, rất rất kỳ lạ, vì kể từ ngày hắn đến nhà ngục tầng một đã chẳng có mấy người, ngay ngày hôm sau thì toàn bộ người ở tầng một đều biến mất, cho dù là phạm nhân hay thủ vệ, suốt quảng thời gian dài hắn ở, suốt quãng thời gian hắn sống chung nơi đây gần như là chẳng có nổi một bóng người, đấy cũng là lý do mà hai người tự nhiên đến thế, chẳng rõ đây rốt cuộc là vô tình hay là cố ý sắp xếp nữa, thật chẳng rõ nổi.
Thay xong bộ y phục trước khi ra ngoài, hai người ngang nhiên mà bay đi, Ngự Lang tông thì vẫn thanh bình như vậy, nhưng hai người còn ngang nhiên hơn khi bế nhau đứng hôn trước cửa nhà.
Vĩnh Hoa nàng lúc này giống như là một cô công chúa vậy được bế lên một cách gọn gàng sau khi hai người đáp xuống, quanh đây không gian vô cùng thanh tĩnh vì ai ai cũng đang bận làm chuyện của mình.
Thả nàng xuống đất hắn từ tốn nói:
“Vào thôi, vệ sinh cá nhân sau đó thì làm gì thì làm.”
Nhưng ngay sau khi hắn vừa mở cửa bước vào, ngắm nhìn không gian xung quanh hắn đã cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức đẩy nàng ra khỏi nhà khiến nàng ngã xuống bịch xuống dưới đất rồi thét lớn chỉ với một chữ nói:
“CHẠY”
Nói xong hắn liền đóng rầm cửa nhà lại, lấy thanh kiếm từ trong nhẫn không gian ra gồng lực một chiêu chém xuống, vốn tưởng sẽ có khí tức bắn ra kiếm khí xé trời xé đất mà đi thế nhưng ngay khi hắn dùng toàn lực chém xuống chẳng sinh ra nổi một tia kiếm khí nào cả, thấy thế hắn cũng chẳng nản, hai tay nắm chắc thanh kiếm lao vào trong bóng đêm.
Ở bên ngoài sau khi bị hắn đẩy ngã xuống đất rồi đóng sầm cánh cửa vào Vĩnh Hoa nàng dường như cảm nhận được thứ gì đấy, một thứ gì đó khiến cho nàng mặt cắt không còn một giọt máu nào, khiến cho thân thể nàng cứ run run mà chẳng thể động đậy để làm một điều gì khác được.
Nàng đã bất cẩn đúng, nàng đã bất cẩn, vì ở đây là tông môn, trời sập xuống thì có các trưởng lão gánh nên nàng đã không lo nghĩ nhiều nên không đề phòng, hơn nữa nàng còn là hữu hệ người nữa nên nàng cũng có một cái ỷ lại, thế nhưng bây giờ nàng đã sợ hãi, sợ hãi, rất sợ hãi, lời của hắn nói như là một mệnh lệnh đánh vào cả trong tâm của nàng, nhưng lời của hắn nói là không đủ, vì nàng đâu phải là quân lính để hắn sai đánh đông thì đánh đông, sai đánh tây thì đánh tây.
Mà là sự sợ hãi, nỗi ám ảnh đối với cái c·h·ế·t, nỗi ám ảnh đã ngấm vào từng khúc xương, dính vào từng tấc thịt của nàng, nỗi ảm ảnh đối với cái c·h·ế·t, nỗi ảm ảnh mà nàng luôn lẩn trốn kể từ khi người đàn ông đó cho nàng trải nghiệm một lần, nhưng thứ ở trong ngôi nhà này, thứ ở trong ngôi nhà mới được xây dựng này, sự khủng khiếp, cái c·h·ế·t, nó còn kinh tởm, nó còn khủng khiếp hơn gấp cả tỷ lần nếu phải so sánh với nỗi ám ảnh về cái c·h·ế·t mà nàng có đối với người đàn ông kia.
Quay lưng, cong đuôi, vắt giò lên mà chạy, nỗi sợ đối với cái c·h·ế·t, sự ám ảnh về nó đã chiến lấy tâm trí của nàng khiến cho nàng chẳng thể nghĩ được điều gì nữa mà chỉ biết làm theo bản năng rồi chạy, hóa khói, hóa khí, bát phương tám hướng toán loạn mà chạy, chạy, chạy và chạy là tất cả những gì nàng có thể nghĩ được.